Ngôn tình Dị thế độc sủng: Thần y mẫu thân manh bảo bối Chủ đề tạo bởi: XXX Dị thế độc sủng: Thần y mẫu thân manh bảo bối visibility 4018491 star 378 22
Hắn một khi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, là đoạn tuyệt. tất cả có khả năng, làm cho Trương gia đoạn tử tuyệt tôn. Hắn hình như là con một mấy đời Trương gia, hơn nữa hiện tại thế lực làm không lồ như vậy, Trương gia lão gia tử chắc là không kịp chờ đợi muôn
55+ Hình Nền Sư Tử Ngầu, 3D Đẹp Nhất Cho Điện Thoại, PC. Hình nền Sư Tử lửa ngầu, 3D đẹp, ấn tượng, độc đáo nhất, chất lượng cao là sự lựa chọn tuyệt vời dành cho những ai có phong cách mạnh mẽ. Sư Tử là mãnh thú hung dữ bậc nhất trong thế giới tự nhiên
"Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng" là quyển sách thứ hai của Nick Vujicic. Nguồn cảm hứng để anh viết cuốn sách này đến từ những người thuộc mọi lứa tuổi trên khắp thế giới, những người anh đã cho lời khuyên và hướng dẫn họ đương đầu với những thách thức trong cuộc sống.
Nam nhân rùng mình, nhìn nữ tử tuyệt sắc tựa tiên nhân kia, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Nàng muốn địa vị, Trẫm có thể cho nàng. Nàng muốn trở thành duy nhất của Trẫm, Trẫm cũng có thể cho nàng. Duy chỉ có tự do nàng muốn nhất. Trẫm tuyệt đối không cho phép!
Tập 15 Mây họa ánh trăng khiến khán giả "nghẹt thở" khi Ra On cầm dao uy hiếp thế tử Lee Yeong. Thái giám Ra On vì nghe lời cảnh báo về mối nghiệt duyên với thế tử, nàng đã quyết định dứt tình "ân đoạn nghĩa tuyệt" với Lee Yeong. Chưa kịp vui mừng khi hai người gặp
u4i1. Hoa hạch và hoa tâm đồng loạt đạt cao trào, Vệ Giai Quân bị kích thích từ hai phía, sướng đến nỗi phun triều. Mà ngay tại thời điểm phun triều, nàng cũng bất tỉnh rồi. Thẩm Tĩnh Châu chỉ có thể dừng lại, hắn thiếu nữ đã hôn mê vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn vừa định chơi một trận lớn, mới bắt đầu mà nàng đã bị làm đến ngất đi. Hắn còn chưa lâm trận thật sự. Hắn vừa nghĩ vừa đắc ý. Làm nữ nhân của mình sướng đến ngất đi, dù sao cũng là chuyện hết sức kiêu ngạo. Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy nàng, hắn thay đổi tư thế, để nàng nằm xuống. Trong lúc này, nam căn thẳng tắp vẫn chưa từng rời khỏi tiểu huyệt nàng. Mà tiểu huyệt của nàng vẫn ngậm chặt lấy hắn, cho dù hôn mê, cũng mút không chịu thả. Nhìn nàng từ từ bất tỉnh, Thẩm Tĩnh Châu trướng đến không còn cách nào, hắn đành phải nâng cao gậy thịt, tiếp tục làm cho xong. Cũng may, tuy Vệ Giai Quân hôn mê, nhưng huyệt mềm vẫn còn phản ứng. Hơn nữa, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào mẫn cảm đến cực độ, vách thịt liên tiếp co rút, quấn lấy gậy thịt vừa cắn vừa mút, dường như bên trong có vô số cái miệng nhỏ nhắn. "Phụt phụt phụt phụt" Thẩm Tĩnh Châu ra sức cày cấy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không ngờ đối với nữ nhân đã hôn mê, hắn có thể làm hăng say như vậy, nếu để người ta biết, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng. Ai bảo nữ nhân dưới thân này là người hắn yêu hơn tính mạng. Vả lại, không chỉ tiểu huyệt nàng hút lợi hại, mà miệng nàng còn phát ra tiếng rên rỉ "Ư a ư a", khiến hắn vô cùng hoài nghi, không biết nàng có thật sự hôn mê hay không. Thẩm Tĩnh Châu không kéo dài quá lâu, hắn dồn hết sức đẩy đưa, mãi cho đến khi đạt cao trào, rót tất cả tinh dịch vào bụng Vệ Giai Quân. Còn nàng, rõ ràng cũng phun dâm thủy, khiến phần bụng hắn ướt nhẹp. Thẩm Tĩnh Châu không biết nên vui hay nên giận. Đã hôn mê rồi còn bị hắn làm đạt cao trào, thân thể này quả thật là dâm đãng trời sinh, mà chỉ có mình hắn mới được hưởng thụ. Hắn lau dọn một chút, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, gậy thịt vẫn vùi trong tiểu huyệt nàng, cứ như thế chặn hết tinh dịch và dâm thủy lại trong bụng nàng, tắt đèn đi ngủ. Lúc Vệ Giai Quân tỉnh dậy, trời vẫn còn tối mờ mịt. Bên trong lều vải, đưa tay không thấy được năm ngón. Nàng hơi mơ màng, rốt cuộc là thế nào? Sau đó nàng bỗng phát hiện sự khác thường của cơ thể, không thể nào tin nổi! Bên dưới thân thể nàng không ngờ là thân thể nóng hổi của nam nhân, hai chân nàng giang rộng, tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, rõ ràng là mầm tai họa của nam nhân. Còn có bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch và dâm thủy, trướng đến khó chịu. Nàng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Châu, tên khốn kiếp này thừa lúc nàng uống say trở trò đồi bại, nàng không nên tin tưởng hắn. Vệ Giai Quân tức giận, nàng muốn đứng lên. Thân thể vừa nhúc nhích, Thẩm Tĩnh Châu đã phát hiện gậy thịt mình trượt ra ngoài, hắn vội phủ tay lên mông nàng, ấn xuống. "Phụt" Gậy thịt cắm trở về. Vệ Giai Quân nổi giận, "Thẩm Tĩnh Châu." Hắn nhanh chóng tỉnh táo "Ừm, xảy ra chuyện gì?" Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Vệ Giai Quân chỉ có thể tức cho mình xem, "Ngươi, ngươi. . . Tại sao ngươi có thể làm như vậy?" "Ta làm sao?" Hắn dừng lại một chút rồi choàng tỉnh ngộ, "Ồ, nàng nói cái này à?" Nói xong hắn vỗ vỗ mông nàng. Vệ Giai Quân cảm nhận được bờ mông rung rung hai cái, gậy thịt trong cơ thể phình to một vòng, đâm vào khiến hoa tâm nàng bủn rủn. Nàng vừa cắn răng khống chế khoái cảm vừa đánh hắn "Ngươi biết rõ mà vẫn làm." "Là nàng muốn làm mà." Thẩm Tĩnh Châu rất kinh ngạc, "Chắc không phải nàng quên hết mọi chuyện khi uống say rồi chứ?" Vệ Giai Quân ngây ngẩn cả người, ký ức ngắt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu nàng. Trời ạ, tiếng nàng rên rỉ, đúng là chính nàng yêu cầu, tại sao nàng lại làm chuyện như vậy, sớm biết thế nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu. Bây giờ nàng và Thẩm Tĩnh Châu lại lăn giường, làm sao kết thúc được đây? Nam nhân dưới thân lại rục rịch, hắn đỉnh eo, nhẹ nhàng đâm vào trong. Vệ Giai Quân bị hắn đâm sinh ra khoái cảm liên tục. Đại khái là trời quá tối, không nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu, lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng dùng sức đánh lên ngực hắn "Không được nhúc nhích." Thẩm Tĩnh Châu nghe lời thật sự bất động. Vệ Giai Quân thở hổn hển nói tiếp "Chúng ta nói chuyện đi." "Được." Thẩm Tĩnh Châu vừa đáp vừa đưa tay dao động trên người nàng. Vệ Giai Quân bị hắn sờ đến phát hỏa, nàng làm ra vẻ hung ác "Dừng lại, đừng lộn xộn." Hai bàn tay hư hỏng dừng lại, giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Được, không lộn xộn." Vệ Giai Quân cố gắng duy trì lý trí, "Vì sao ngươi đến Sa Thành?" Thẩm Tĩnh Châu trả lời nhẹ tênh "Bởi vì ta nhận lệnh, đóng giữ Sa Thành." Vệ Giai Quân sửng sốt "Nhận lệnh?" "Đúng thế." Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn lên đầu vai mượt mà của nàng. Đương nhiên, cái lệnh này hắn phải chạy vại khắp nơi mới có được. Tuy Vệ Giai Quân không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng vẫn có thường thức đấy. Sa Thành này, tại sao gọi là biên quan, từ trước đến nay, đóng giữ biên quan chẳng khác nào bị khổ sai. Hơn nữa, phụ thân nàng đóng giữ Sa Thành nhiều năm, xây dựng nơi này vững như sắt đá, không một ai chen chân vào lọt. Cho nên, muốn gây dựng sự nghiệp là không có khả năng, muốn bày mưu tính kế lại càng không thể. Vì sao Thẩm Tĩnh Châu đến đây, không cần hỏi cũng biết. Ý thức được điểm này, nàng hơi mềm lòng, "Thẩm Tĩnh Châu, ngươi đừng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi không được sao?" "Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, vì sao nàng yêu thích ta mà không bằng lòng ở bên ta?" Vệ Giai Quân im lặng, nhắc đến chuyện này chẳng lẽ muốn nàng nói kiếp trước ta liều mạng gả cho ngươi, thế mà ngươi chẳng thèm chạm vào ta, giày vò ta đến chết sao? "Lúc nãy nàng nói rất yêu thích ta." Giọng hắn nhẹ nhàng bay bổng, "Còn hỏi ta vì sao không thích nàng." Vệ Giai Quân hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết bản thân khi uống say. "Nàng đã yêu thích ta, vì sao lại không muốn gả cho ta?" Thẩm Tĩnh Châu cứ như vậy ôm lấy nàng, khẽ hôn môi nàng, lồng ngực ma sát đôi gò bồng đào mềm mại, gậy thịt vẫn nghiền nát vách thịt non của nàng, khiến nàng thở hổn hển, "Nàng xem chúng ta hợp chưa này? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau đi, chẳng lẽ nàng không nhận ra, sau khi bị ta làm thoải mái biết nhường nào." Vệ Giai Quân muốn cho hắn một bạt tai, nhưng nàng không có gan. Lỡ như Thẩm Tĩnh Châu ghi thù muốn tính nợ với nàng thì biết làm sao? Nàng chơi không lại hắn. Vách thịt non bị hắn nghiền đến ngứa, nước lại tiết ra, nàng chỉ có thể thở phì phò, cố hết sức tìm về lý trí, "Nhưng chàng đâu có thích ta." "Ai nói ta không thích nàng." Nghe nàng hỏi thế Thẩm Tĩnh Châu có chút tức giận, hắn dùng sức đánh lên mông nàng, "Xưa nay nam nhân thích nữ nhân luôn rất thẳng thắn. Nếu không thích thì dù có chạm vào cũng chỉ là đối phó, còn nếu thích. . . Từng giây từng phút đều muốn ngủ với nàng. Thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Không thích nàng mà cứ quấn quýt nàng, ngay cả ngủ cũng phải nhét gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng." Lời hắn cực kỳ thô lỗ, Vệ Giai Quân giận đến mức đánh hắn, "Chàng nói bậy bạ gì đó." "Đây là sự thật." Thẩm Tĩnh Châu nắm tay nàng, nương theo động tác của nàng, hạ thân dúng sức đẩy tới, gậy thịt cắm sâu vào trong, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên mưu lợi cho bản thân mình. Hạ thân Vệ Giai Quân nhanh chóng truyền đến cảm giác, "Chàng, chàng chỉ yêu thích thân thể ta." "Cả người nàng ta đều thích." Hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, động tác đâm vào càng mạnh, hắn bỗng đổi tư thế đè nàng dưới thân rồi nâng chân nàng lên ra sức cày cấy, “Tính cách nàng, cơ thể nàng, trái tim nàng, bất kể thứ gì của nàng, ta đều thích hết." "Bạch bạch bạch bạch." Hắn càng làm càng dũng mãnh, bụng dưới đánh lên mông tròn, phát ra tiếng động hết sức dâm mỹ. "Ư ư ư" Bụng dưới Vệ Giai Quân căng trướng lợi hại, nàng có cảm giác, cảm giác tiếng nước vang ầm ầm bên trong. ======== Làm lành rồi, đổi xưng hô.
Tuyệt Thế Thần Y Nghịch Thiên Ma Phi - Tầm Mạt Ương Ương KhaChiThuc 515,694 3,511 20 "Yêu nghiệt, cách gia xa một chút!" Mỗ nữ vẻ mặt chịu không nam giận dữ xé quần áo, lộ ra lồng ngực đỏ tía dấu vết, tròng mắt muốn khóc nói "Tiểu Ca Nhi, ăn xong lau sạch đã nghĩ chuồn đi, bội tình bạc nghĩa sao? Ngươi ngày hôm qua còn nói, từ nay về sau ta sẽ là của ngươi người! Ngươi cái này phụ tâm hán!""Ngọa tào, gia lúc nào đã từng nói qua! Người đều hôn mê!"Hắn cư trú tiến lên, một nắm chặt eo nhỏ của nàng, tà khí nói "Ngươi dám chạy, liền kêu ngươi từ đó dài choáng không còn nữa tỉnh!""..."-Nàng, Địa Cầu No. 1, song hệ dị năng đặc công. Xuyên việt trùng sinh, bỗng nhiên biến thành tam đẳng nước thừa kế phế vật kiêm hoàn khố tiểu tước đó phế vật biến trở thành thiên tài, tu luyện tiến triển cực nhanh, luyện đan luyện khí dễ như trở bàn tay, đàn thú quỳ lạy...Thế nhưng là bị ép nữ giả nam trang cũng thì thôi, rõ ràng công bố ra ngoài giới tính vì nam, vì cẩu thả còn rước lấy yêu nghiệt quấn thân?Từ đó, cao lạnh thần bí Thánh chủ đại nhân, hóa thân trở thành khổ bức đuổi theo thê nô! Một trận thế lực ngang nhau truy đuổi trò chơi, tại giữa hai người triển khai...… Phượng Nghịch Thiên Hạ Edit full - xuyên không Thienthanh188 3,769,123 71,914 141 Hoàng Bắc Nguyệt - thiên tài sát thủ nguy hiểm nhất của thế kỷ 21 xuyên không về dị giới, hoàn hồn trong thân xác của Bắc Nguyệt quận chúa - vốn được coi là phế vật của nước Nam Dực, con gái của Trưởng Công chúa Huệ Văn. Khi phế vật bộc lộ kinh tài tuyệt thế, vô số nam nữ trong thiên hạ mến mộ. Thần thú có chủ nhân như nàng mà kiêu ngạo, tình nguyện thần phục. Tu La Vương chỉ nghe danh đã khiến thiên hạ khiếp đảm, lần đầu tiên liếc mắt đã nhìn thấy vẻ bất phàm của nàng. Qua phong ba bão táp, vào sinh ra tử, nguyện bên nhau du ngoạn thiên nhai. nhưng... "Nỗi nhớ cồn cào như người ta uống một chén nước đá, sau đó hóa thành lệ nóng chảy ra. Lòng của ta đau, chỉ nàng mới hóa giải được. Nguyệt, ta biết nàng vẫn còn sống, vì sao nàng không trở lại??? Nhà của nàng... ở ngay đây" - Nguồn Covert Tác giả Lộ Phi Biên tập Thiên Thanh ai lấy đề nghị ghi rõ nguồn của mình nha, thanks… [Hoàn][ĐM] Sau khi vứt bỏ tra công betrayal1988 2,618,871 263,308 111 Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập hệ thống "Đại nghiệp ngược tra"【 Thế giới một 】Tra Hoàng đế Trẫm biết người theo trẫm đoạt lấy giang sơn này là ngươi, nhưng trẫm khó khăn lắm mới tìm được hắn, ngôi vị Hoàng hậu này...... ngươi nên nhường lại đi Cửu Cầu còn không được, đệ đệ ngươi đẹp trai hơn người nhiều, mau để ta cùng hắn song túc song phi!!【 Thế giới hai 】Tra nhị đại Bảo bối, em không nỡ chia tay anh đúng không? Anh và những người kia chỉ là chơi đùa thôi, em mãi mãi là người anh thích nhất......Đường Cửu Rẽ trái biến ra ngoài, tạm biệt không tiễn.【 Thế giới ba 】Tra ảnh đế Anh rất biết ơn em nâng đỡ anh lên vị trí này, nhưng quan hệ của chúng ta dừng ở đây thôi, em đừng níu kéo...Đường Cửu dắt tình mới đẹp trai trẻ trung cool ngầu, vẻ mặt mờ mịt quay đầu Anh là ai?Các tra công "......"Không đúng...... sao chuyện này hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng!?… [BHTT][NP][Tự Viết] Hệ Thống Giải Cứu Nữ Chủ yenvu18 602,542 50,779 85 Tên truyện Hệ Thống Giải Cứu Nữ ChủThể loại NP, nhất công đa thụ, có ngược có ngọt, hệ thống, mau xuyên, vật chính Tống Thường Lạc x các nữ Lạc ngẫu nhiên thành người được chọn xuyên vào ngược văn, nhiệm vụ của cô chính là đá bay pháo hôi, đem nữ chủ và nam chính lại gần nhau. Nhưng... có điều gì đó sai sai...… [ Quyển 04 ] Hệ Thống Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Đột Kích! - Mặc Linh. _morticia137 1,151,832 82,301 200 Tên Hệ Thống Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Đột Kích! / 快穿系统:反派BOSS来袭!Tác Giả Mặc Linh / Loại Nữ Phụ, Xuyên Nhanh, Xuyên Sách, Cổ Đại, Dị Giới, Giải Trí, Hiện Đại, Sủng, Ngôn Tình, Học Đường, Ma Cà Rồng, Mạt Thế, Hệ Thống, ...Số Chương 1666 Trạng ÁnKhi boss trùm biến thành người phụ nữ điên dại, các nhân vật chính xuyên không và trọng sinh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?Một phó bản cực kỳ khó đã mở vật chính trọng sinh Hãy để ta chết đi, ta không muốn sống lại!Nhân vật chính xuyên không Ta muốn về, ta không muốn xuyên đến nơi này!Nhân vật chính của tiểu thuyết xuyên qua Địa ngục kiểu mẫu là đây à? nhân vật phản diện lại có thể thăng thiên, đá kê chân? Đạo diễn, ta nghi ngờ mình cầm nhầm kịch bản vật ác Lão tử không làm nữa! Minh Thù Tiếp Thí chủ tu tiên sao? Nên tìm hiểu bảy mươi hai tư thế tu tiên chứ nhỉ?Minh Thù... Cút!✨ Series• [ Quyển 01 ] Hệ Thống Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Đột Kích! - Mặc Linh •• [ Quyển 02 ] Hệ Thống Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Đột Kích! - Mặc Linh •• [ Quyển 03 ] Hệ Thống Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Đột Kích! - Mặc Linh •• [Quyển 05 ] Hệ Thống Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Đột Kích! - Mặc Linh •… Nông gia tuyệt sắc hiền thê Yukari_114 111,496 728 4 Hiện đại tiểu lãnh đạo mới vừa chuyển kiếp tới liền gặp phải và nhất người đàn ông xa lạ thành hôn số phận, cái gì? Người đàn ông này lập tức muốn ra chiến trường? Trách không được mỗi người nhìn vẻ mặt của mình đều giống như đang nhìn quả phụ. Làm một 21 thế kỷ độc lập nữ tính, không nghe theo dựa vào nam nhân cũng có thể sống đặc sắc, đưa đi nam nhân, Lâm Vân Hi vung tay lên, chích noãn lều, bao đỉnh núi, dưỡng thỏ, loại nhân sâm, từ đây đi lên làm giàu làm giàu đường. Khụ khụ ><, người đàn ông này đối với mình coi như không tệ, chính mình đối tốt với hắn giống như cũng có như vậy chút ý tứ, hảo đi, kéo đèn ~~~… [Quyển 2] Đừng kiếm bạn trai trong thùng rác Starnight411 67,007 5,439 106 Tác giảKỵ Kình Nam KhứNguồn tháiFullDịch QTChuyển ngữ Fynnz loại đam mỹ, hài, ngọt, vả mặt, hệ thống, xuyên nhanh, ngược tra, báo thù, cổ đại, hiện đại, tương lai, mạt thế, tu chân, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, tinh tế, ABO, 1x1, thành thục mạnh mẽ thân sĩ ôn nhu công x cơ trí phúc hắc kỹ năng diễn xuất hạng nhất thụ, HESố Chương 270 chính văn + một lô phiên ngoạiĐây là quyển 2 gồm 3 thế giới cuối và phiên ngoạiĐăng với mục địch đọc offline… Không được khi dễ ca ca ta babyngungo 11,158 564 114 Luận A Trạm khí phách xuyên qua các thời không hộ Lam Vong Cơ… [gyuhao] tiền thế kim sinh chi thái tử phi -iambum 33,670 4,044 65 Thái tử đương triều Mân Khuê phụng hoàng mệnh cưới nhi tử của kẻ thù không đội trời ngày sống chung một nhà cùng nhi tử của kẻ lòng Mân Khuê khổ không nói trong bất tri bát giác, lại phát hiện mình không thể rời xa người kia.… [Hoàn] Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc aurelia_k3 18,919 638 41 Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn loại cổ đại, giả tưởng, nữ phẫn nam trang, xuyên không, song xử, huyền bí, tỉ đệ chính văn 32 chương truyện + 6 phiên giả Diệp Hoài bìa Lư Luân nâng niu ta trên tay như lưu ly dễ vỡ, cẩn thận bao bọc, khiến ta từng chút rung động, nhưng mang theo ngột ngạt chẳng tìm thấy tự chấp nhận theo ý muốn của hắn. Bởi ta hiểu nếu phản kháng, hắn chỉ càng thêm điên lần hắn ôn nhu dịu dàng với ta, ta đều đọc trong đôi mắt hắn hiện lên sự giãy giụa đau biết, hắn đau vì hắn cảm nhận được, ta bề ngoài tuy nhu thuận, nhưng mối tình này chỉ mình hắn đơn phương tạo Ý Đây là câu chuyện hư cấu, mọi sự kiện, địa danh, con người trong câu chuyện đều không liên quan đến lịch sử, đời thực.… [BHTT][Xuyên Thư][Pt 1] Buông Ra Nữ Chủ Để Cho Ta Tới - Vạn Ngôn Bất Trị nachtmusik 71,668 6,947 200 Tác giả đổi tên bộ này thành Thứ 138 Lần Gặp Được Ngươi glID=3132683Tác giả Vạn Ngôn Bất Trị Nhất Khối Tiền Đệ 1 thứ chuyển sang kiếp khác, vai ác bị nữ chủ tức chết rồi;Đệ 2 thứ chuyển sang kiếp khác; vai ác bị nữ chủ đánh chết;......Đệ 138 thứ chuyển sang kiếp khác, tâm mệt vai ác tính toán đi theo nữ chủ hoà bình ở chung,Vai ác Cốt truyện mau kết thúc, ngươi rốt cuộc thích cái nào nam chủ a?Nữ chủ Ta khuynh mộ cùng ác???Phật hệ vai ác cùng vô địch nữ chủ không thể không nói chuyện văn với 2019 năm 12 nguyệt 20 ngày nhập V, hy vọng đại gia tiếp tục duy Cường cườngTrọng sinhTương ái tương sátVườn trườngTừ khóa tìm kiếm Vai chính Không cần trông cậy vào đặt tên phế; ┃ vai phụ Không cần trông cậy vào đặt tên phế; ┃ cái khác Không cần trông cậy vào đặt tên phế; Một câu tóm tắt Buông ra nữ chủ để cho ta tới… Đam mỹ[ĐANG BETA] Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần hoacuc_dualeo_555 704,346 77,978 117 Tên Hán Việt Hòa Tà Thần Kết Hôn HậuTác giả Phù Bạch Khúc 浮白曲Editor Mẫn Hạ TrấnTình trạng + Bản gốc Hoàn 104 chương + 12 pn + Bản edit Đã hoàn _ Đang betaNguồn Tấn GiangPhần giới thiệuThích Bạch Trà là thần minh cuối cùng của thế gian, sống đến thời đại xã hội chủ nghĩa ngày nay, cảm thấy quá buồn tẻ vô vị, mới đi tìm kiếm một người thường nói chuyện yêu đương, sau đó thật sự phải lòng người ta, mỗi ngày đều lo lắng đối phương sau này chết già thì sẽ thế nào, kết quả phát hiện lão công nhà mình cũng là thần giống mình, mỗi ngày cũng lo lắng sốt sắng vấn đề giống cậu...... Sau khi Thích Bạch Trà chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, quyết định nói sự thật cho ái nhân của mình "Anh yêu, em muốn nói với anh một chuyện." Phó Dã Minh khẩn trương nói "Em yêu, anh cũng có một chuyện muốn nói với em, thực ra anh không phải phàm nhân, anh là Tà Thần. Đừng nghe chữ 'tà' mà cảm thấy sợ hãi, đám thần kia đều tự xưng mình là thần minh chính nghĩa, thực chất chỉ là một đám tự ra vẻ đạo mạo mà thôi... Đúng rồi, em muốn nói chuyện gì?" Thích Bạch Trà "Thật ra em cũng không phải người phàm." Phó Minh Dã "... Thế em là gì?" Thích Bạch Trà "Một trong những thành phần ở cái đám chỉ biết ra vẻ đạo mạo kia." . . . . . ."Ta nguyện đi ngược với tà tính để yêu em." Trong trẻo lạnh lùng ôn nhu Tuyết Thần thụ x Bên ngoài cuồng ngạo bá đạo ở nhà bị vợ quản nghiêm Tà Thần công… [Hoàn/Đam mỹ] Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi - Mộc Tam Quan Tree_kos_phet 77,803 7,910 47 BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔITác giả Mộc Tam QuanEdit Tree + Jinhua259 collab từ c53-62 loại Đam mỹ, hiện đại, cung đình hầu tước, niên thượng, hài hước, ngọt sủng, 1×1, cưới trước yêu sau, HENhân vật chính Ngoài trắng trong đen Vua Sói Tuyết công X Ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu Báo Tuyết thụTình trạng bản gốc Hoàn 87 chươngTình trạng bản edit Hoàn thànhThời gian edit 20/07/2021 - 18/02/2022Nguồn ảnh bìa Manhua Báo tuyết thích cắn đuôi=======Giới thiệuMỗi khi căng thẳng, bé báo tuyết xinh đẹp đều sẽ thích cắn đuôi, khi bị đưa đến phòng ngủ của Vua Sói Tuyết, bé cũng run rẩy cắn đuôi của Sói Tuyết Em sợ gì? Ta cũng đâu có ăn thịt tuyết Em sợ ngài "ấy ấy" Sói Tuyết Thế thì thất lễ rồi, bổn vương đến đây chính là vì điều tuyết Em nghe bảo chỉ có sói tuyết mới có thể đăng cơ hoàng hậu...?Vua Sói Tuyết Có quy định này ư? Để ta hỏi mấy tay sinh vật học xem ngày sau, các nhà sinh vật học Bắc quốc đăng thông báo Báo tuyết là một chi của sói cảnh không có thực, tình yêu vượt giống có nhời Đọc kỹ tag nha các ông. Tag bé thụ ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu ngốc bạch ngọt nên đừng mắng sao bé nó ngu thế ngu valonchimen thế, hề lắm, vì bé nó ngốc thật 😊Đây là một bộ truyện phình phường như dân tộc Mường, không đao to búa lớn gì cả, chủ yếu tấu hài và phát cơm chó là chính, làm để xả xì trét ét ét Bối cảnh truyện là cung đình thời hiện đại, phê tấu chương bằng máy tính bảng nên tôi sẽ ed… Trọng Sinh Chi Hương Lý Muội Tử - Ngân Sắc Nguyệt Quang haonguyet1605 37,545 259 4 Thể loại ngôn tình, trọng sinh, hiện đại, 1v1, tùy thân không gian, chủng điền, lược Trùng sinh - rất tốt, mỗ vị muội tử mây trôi nước chảy thầm nghĩ; ha hả. . . . Bạch kiếm mấy chục năm tuổi gì? Trùng sinh còn có phúc lợi - đưa tặng tùy thân không gian một cái ↖^^↗… Hướng dẫn chăn dắt thiên địch xitaqueen 1,000,011 53,497 32 Thiên địch tự dưỡng chỉ nam Edit Vào hồ sơ của Xitaqueen, ấn nút theo dõi follow để đọc dc đầy đủ tât cả các chương của truyện này!!!Nguyên tác Quyết TuyệtThế loại Ngọt, xuyên không, viễn tưởng, thú nhân, sinh tửSpoilChuột đồng tinh Thư Thư chỉ cần vượt qua lôi kiếp là có thể tu luyện thành người, kết quả lôi kiếp lại "lôi" nó ném tới... tương lai?Sờ sờ hai tai nho nhỏ trên đầu, vì không muốn bị người ta tưởng là yêu quái, Thư Thư quyết định trốn trong rừng rậm đào một cái động rồi sinh sống, thế rồi... Rắn khổng lồ a a a a a! Xin đừng ăn ta!Hoàng thái tử Dị giới đế quốc bị trọng thương không thể biến lại thành người, một mình sinh sống trong rừng rậm, một ngày kia, hắn thấy trong rừng sâu xuất hiện một á thú nhân đáng yêu, á thú nhân vừa nhìn thấy hắn liền trợn tròn mắt sau đó lăn đùng ra đất... Bị hù chết rồi?Thư Thư Xem tuyệt chiêu của ta đây giả chết!… [Đam mỹ - Hoàn] Trùng sinh không cưng chiều em thì cưng chiều ai Camellia_W 164,583 9,118 30 Trùng sinh không cưng chiều em thì cưng chiều aiTrùng sinh chi Kiều TuyênTác giả Mộc Dục Dương Quang Song TửThể loại hiện đại, trùng sinh, dục vọng chiếm hữu cường công x dính người thụ, công sủng thụ, HE...Tình trạng bản gốc HoànTình trạng edit complete bắt đầu từ 12/7/2017 - kết thúc 13/8/2017Editor Camellia W. aka Bạch TràBeta Xù từ chương 17 - hếtRaw Kho tàng Đam Mỹ - FanficNguồn ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER VÀ REPOST, XIN NHẮC LẠI LÀ TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER VÀ REPOST, OK!!!!! CÁC BẠN CÓ HỎI THÌ MÌNH CŨNG CHẲNG ĐỒNG Ý ĐÂU VẬY NÊN ĐỪNG CÓ TỰ TIỆN MANG TRUYỆN ĐI ĐỦ CHỖ RỒI BẢO UP CHUI CHƯA HỎI Ý GÌ CẢ MONG NẾU EDITOR NHÌN THẤY THÌ THÔNG CẢM NHÉ!!!!… Phế tài nghịch thiên phúc hắc tà phi quá kiêu ngạo nine_is_all 248,143 1,479 7 Giới thiệu vắn tắt Lâu mộ yên, thiên linh đại lục diễm trụ quốc chiến thần tướng quân nữ nhi, gia thế hiển hách. Bởi vì là trời sinh tuyệt mạch giả trở thành đế đô nổi tiếng nhất phế tài, bị thâm ái nam nhân gia tộc định ra trắc thất đánh thành trọng thương, biến mất mệnh tổn mộ yên, Tu Tiên Giới Thiên Linh Căn Hợp Thể Kỳ tu sĩ, linh giới thiên tư tuyệt diễm cực phẩm nữ tiên, bởi vì công dã tràng gian gió lốc, nàng hồn xuyên đến dị thế đại minh bên trong, nàng thành nàng, từ nay về sau, nàng cải thiện thể chất, đá đi tra nam, lộng tàn giả nhân giả nghĩa tiểu bạch liên, quải cái cường đại yêu nghiệt mỹ nam làm phu giả trở về, liền xem nàng cái này đại năng như thế nào ở dị giới chơi đến hô mưa gọi gió, nhấc lên một tầng tầng gió lốc bọt sóng. Sách mới 《 khuynh thành tuyệt sủng Thái tử điện hạ quá liêu nhân 》 cầu cất chứa, cầu đề cử, cầu duy trì!!… Tà y ma phi của nhiếp chính vương Shuumei_Yoshikazu 287,767 7,349 108 Nàng - Tà Y là người thế kỷ hai mươi mốt, làm mưa làm gió trong cả hai giới hắc bạch đạo, lạnh lùng vô tình không có tâm, nhưng là một nữ nhân tuyệt mỹ. Hắn là Chiến Thần của Phong Mâu đế quốc, tung hoành sa trường - Nhiếp Chính Vương, cùng lạnh lùng thị huyết giống nhau, là một nam nhân tuấn mỹ. Nàng là thần y cũng độc y, một thanh ngân đao đi dọc thiên hạ, độc y song tuyệt, tài năng kinh thế. Nghe đồn, nàng cứu người chỉ xem tâm tình, không làm theo lẽ thường, làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận. Nghe đồn, trên đời này, chỉ có người nàng không muốn cứu, không có người nàng cứu không được . Nghe đồn, hắc bạch đạo đối với nàng tôn kính như thần, e ngại như ma. Hắn là chiến thần cũng là ma chủ, một phen tà ma ngạo nghễ quần hùng, quyền khuynh thiên hạ, tà mị vô song. Nghe đồn, hắn là Ma chủ Ma Vực, là Thần Long quanh năm thấy đầu không thấy đuôi. Nghe đồn, hắn không gần nữ sắc, nữ nhân nào gần hắn ba thước tất phải chết. Nghe đồn, hắn độc sủng Vương phi, ba ngàn giọt nước chỉ chọn lấy duy nhất một giọt.…
Trong Hoài Ân Tự, Vệ Giai Quân đi dạo vòng quanh Phù Đồ bảo tháp, hết vòng này đến vòng khác, lòng dạ rối bời. Nàng đã sống lại hơn một tháng rồi. Một tháng trước, nàng vẫn còn là thế tử phi của Uy Viễn hầu phủ, bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, bị tiểu thiếp ức hiếp, cuối cùng cô vương độc chết đi trong tiểu viện vắng vẻ. Vừa mở mắt, không ngờ nàng đã sống lại, quay về thời kỳ thiếu nữ. Vệ Giai Quân bây giờ vẫn là Vệ tam tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Vệ gia, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Thế nhưng, kiếp trước mắt nàng bị mù, cho nên vừa gặp gỡ thế tử Uy Viễn hầu phủ Thẩm Tĩnh Châu, nàng đã sa vào lưới tình, biết rõ hắn không thích nàng, nàng vẫn khăng khăng phải gả cho hắn, một chút thể diện cũng không cần. Về sau rốt cuộc nàng cũng như ý nguyện gả cho hắn rồi, lại bị vứt bỏ nơi hậu viện. Trong thời gian mười năm buồn tủi dài đằng đẵng, nàng chứng kiến hắn thăng quan, chứng kiến hắn nạp thiếp, chứng kiến hắn quyền cao chức trọng, chứng kiến hắn sinh con dưỡng cái. Mà những thứ này, chẳng chút liên quan gì đến nàng cả. Vệ tam tiểu thư tâm cao khí ngạo, vậy mà bị mài nhẵn từng chút từng chút một đến không còn sót lại chút gì. Cuối cùng lưu lạc đến nơi hẻo lánh nhất trong tiểu viện, đọc sách, viết chữ, trồng hoa ngắm mây bay, cả đời cứ trôi qua như thế. Khi chết đi nàng mới hai mươi bảy, là độ tuổi tươi đẹp chín mùi nhất của nhan sắc, thế nhưng lòng của nàng đã héo tàn từ lâu, cuối cùng khô cằn mà chết. Khoảnh khắc này khi nhắm mắt lại, lòng Vệ Giai Quân tĩnh lặng như nước. Nàng không hận, cũng chẳng oán. Thẩm Tĩnh Châu không thích nàng, đáng lý ban đầu nàng không nên cưỡng cầu. Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, vô cùng có lỗi với phụ mẫu, khiến bọn họ bận tâm cả đời, không biết khi nhận tin về cái chết của nàng, họ đau lòng thế nào nữa. Trở lại thời kỳ thiếu nữ một lần nữa, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Thẩm Tĩnh Châu, thay vào đó là phải thảo kính phụ mẫu, nghe lời bọn họ gả cho trượng phu hiền lành đáng tin cậy, sanh con dưỡng cái, sống một cuộc đời bình lặng. Vệ Giai Quân dừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bảy tầng Phù Đồ bảo tháp cao vút tận mây xanh, hai tay chấp trước ngực, thành tâm cầu nguyện Phật Tổ, nếu Người nghe được tâm nguyện của tín nữ, xin Người phù hộ tín nữ đạt được ước muốn. Lại nói. Năm nay nàng mười sáu tuổi, trong nhà đang tính chuyện chung thân đại sự cho nàng. Bởi vì hai tháng trước mắc bệnh thủy đậu, Vệ gia mới đưa nàng đến Hoài Ân Tự dưỡng bệnh. Hiện tại bệnh thủy đậu đã khỏi, chắc hẳn Vệ phu nhân sẽ nhanh chóng phái người đến đón nàng trở về thôi. Không biết phụ mẫu chọn phu gia* thế nào cho nàng, mà mặc kệ là nhà ai, chỉ cần không liên quan đến Uy Viễn hầu phủ là được. Nàng không muốn lợi dụng ưu thế của trùng sinh để lựa chọn một trượng phu đáng tin cậy, tất cả đều tùy duyên thôi. *Phu gia Nhà chồng. Hoài Ân Tự có chuẩn bị khu để nữ khách cư ngụ ở đại viện, phía trước là một đường hành lang dài. Đại viện này, nam khách không được vào, tăng lữ cũng không tới lui, hành lang và tiểu cảnh ngăn cách mười mấy tiểu viện, hoàn toàn độc lập nhưng đường đi lại thông với nhau. Cho nên, Vệ Giai Quân không ngờ rằng, nguy hiểm đang chờ nàng ở đó. Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng, nàng vừa định quay đầu nhìn lại thì đột nhiên phần gáy tê rần, cả người mềm nhũn, mất đi ý thức. Trong đại viện dành cho nam khách đang diễn ra một buổi tiệc rượu. Tại Phật môn thanh tịnh mà dám trắng trợn ăn uống, thậm chí còn trái ôm phải ấp kỹ nữ, loại chuyện này, cũng chỉ có Tứ hoàng tử mới làm được. Vẻ mặt Thẩm Tĩnh Châu hờ hững, hắn ngồi một chỗ xem các cô vương tử thế gia khác làm trò hề, trong hoàn cảnh này ấy vậy mà trông hắn cứ như tham gia một buổi văn hội, nghiêm túc đến đáng sợ. Ngay thẳng như vậy, trong buổi tiệc hoang đường thế này, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, làm sao Tứ hoàng tử không chú ý cho được. Tứ hoàng từ liếc mắt ra hiệu với tùy tùng bên cạnh mình một cái, sau đó phất phất tay. Tùy tùng đi theo ngầm hiểu, không biết lấy một bầu rượu từ đâu ra, đặt lên bàn nhỏ của Thẫm Tỉnh Châu. Tứ hoàng tử "Tĩnh Châu, nãy giờ ngươi không ăn cũng không uống, có phải cô vương* chiêu đãi không chu toàn hay không? Cô vương mời ngươi một chén." *cô vương tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến Tròng mắt Thẩm Tĩnh Châu khẽ đảo, nhìn Tứ hoàng tử đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn thản nhiên đáp "Không dám nhận, chẳng qua đây là nơi Phật môn thanh tịnh, ăn mặn uống rượu không hay lắm." Nhiều vương tôn cô vươngng tử ngồi xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn, thái độ cười nhạo. Bữa tiệc rượu này là do Tứ hoàng tử an bày, ý của Thẩm Tĩnh Châu là chỉ trích Tứ hoàng tử đây mà. Quả nhiên, sắc mặt Tứ hoàng tử trầm xuống, "Chúng ta không phải người xuất gia, tại sao không thể ăn mặn uống rượu, ngươi không nể mặt cô vương đúng không?" Thẩm Tĩnh Châu nhíu mày, cuối cùng hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ cầm ly rượu rồi đứng lên nói "Tĩnh Châu tạ ơn Tứ điện hạ thưởng rượu." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch. Tứ hoàng tử nở nụ cười, vô cùng hài lòng "Mọi người đều là người trẻ tuổi, tụ tập chơi bời vui vẻ, chẳng phải rất tốt sao?" Đợi Thẩm Tĩnh Châu ngồi xuống, Tứ hoàng tử lập tức vung tay lên, một kỹ nữ ỏng ẹo đi tới, muốn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Châu, nhưng lại bị hắn đẩy ra. "Tĩnh Châu." Nghe được giọng kéo dài cảnh cáo của Tứ hoàng tử, Thẩm Tĩnh Châu vẫn bình tĩnh, "Tứ điện hạ, xin thứ cho Tĩnh Châu không thích những thứ này." Tứ hoàng tử sững sờ, sau đó gã cười phá lên, lần này không tức giận, "Mắt ngươi cao, không thích thì thôi." Nói rồi gã phất tay, ý bảo kỹ nữ lui xuống. Kỹ nữ cắn môi, tủi thân nhìn Thẩm Tĩnh Châu một cái rồi lặng lẽ lui xuống. Tứ hoàng tử uống đến cao hứng, gã vòng tay ôm kỹ nữ đang ngồi bên cạnh, trước mắt bao người, bàn tay gã phủ lên bộ ngực sữa cao ngất nửa che nửa đậy của kỹ nữ, tức nhiên là bắt đầu xoa bóp không rời tay. "A a a a. . . " Kỹ nữ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nàng ta duyên dáng kêu to, xấu hổ dựa vào lòng Tứ hoàng tử, "Điện hạ, đừng mà." Giọng nói nũng nịu đến nỗi khiến người ta hận không thể hung hăng ức hiếp. Tứ hoàng tử muốn làm ngay tại chỗ này, gã thò tay tham lam tiến vào vạt áo lỏng lẻo, bắt lấy hai quả đào tròn lẳn kia, vừa xoa vừa bóp, trắng trợn khinh nhờn. Ban đầu kỹ nữ còn né tránh ngăn cản, miệng hô đừng mà đừng mà, cuối cùng cũng bị đùa bỡn ra khoái ý, "Ừ ừ a a" Vô cùng yêu kiều, cả người dán lên người Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử trêu chọc "Còn kêu đừng. . . Cô vương thấy nàng có vẻ rất muốn thì có." Bên dưới toàn các cô vươngng tử ăn chơi, thấy một màn như thế, khí huyết ai không dâng trào, nghe tiếng ngâm kiều mị kia, cả người đều tê ngứa, vật giữa hai chân đỉnh đạc ngóc đầu dậy. Song, vì e ngại thân phận Tứ hoàng tử, bọn họ không dám làm càn. Tứ hoàng tử nhìn xuống, gã đắc ý nở nụ cười rồi vung tay lên "Ngây người ở đó làm cái gì, muốn làm gì thì làm đi, hôm nay cô vương cho phép các người càn rỡ." Vừa nói xong, các cô vươngng tử nhanh chóng hưng phấn tru lên như sói, có người gấp đến độ tóm ngay kỹ nữ ngồi bên cạnh, trực tiếp đặt trên bàn rượu. Kỹ nữ bên cạnh Tứ hoàng tử, y phục đã gần như bị lột sạch, lộ ra hai trái đào mật trắng nõn non mịn, tiết khố dưới thân cũng bị xé mở, một tay Tứ hoàng tử ra ra vào vào bên trong, khiến mặt kỹ nữ tràn ngập say mê, rên rỉ không ngừng. "Tiểu dâm đãng, thật nhiều nước." Tứ hoàng tử mắng một tiếng, gã rút tay về kéo quần xuống rồi nhấn đầu kỹ nữ xuống giữa hai chân mình, kỹ nữ cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy long căn, bắt đầu phun ra nuốt vào. Tứ hoàng tử vẫn ngại chưa đủ, không bao lâu, gã đỡ lấy đầu kỹ nữ, dùng sức đong đưa. Một màn này rơi vào mắt đám vương tôn cô vươngng tử bên dưới, không ít người mất khống chế ôm kỹ nữ bên cạnh làm tại chỗ, trong lúc nhất thời, cả phòng tràn ngập tiếng thở dốc yêu kiều, cảnh tượng dâm loạn khó tiếp nhận. Thẩm Tĩnh Châu vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, kỹ nữ ban nãy lại nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hắn. Kết quả bị hắn đẩy ra, còn hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta rồi đứng dậy rời đi. Tiệc rượu đang lúc nóng bỏng, từng người từng người đắm chìm trong cơn cuồng hoan, không ai chú ý đến chuyện hắn rời đi. Ra đến bên ngoài, bầu không khí sạch sẽ tươi mát hẳn, Thẩm Tĩnh Châu hít một hơi thật sâu, từ từ bình ổn tâm trạng, lúc hắn định rời đi thì bỗng có tùy tùng của Tứ hoàng tử ngăn lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với hắn "Thẩm thế tử, ngài là khách quý của điện hạ, nếu rời khỏi đây bây giờ, chắc chắn điện hạ sẽ trách mắng chúng nô tài. Chẳng bằng, ngài đến thiện phòng nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Tĩnh Châu đè xuống cơn khó chịu đang dâng lên trong lòng ngực, hắn gật đầu "Làm phiền rồi." "Thế tử, mời." Tùy tùng Tứ hoàng tử dẫn hắn vào một sương phòng, Thẩm Tĩnh Châu chưa ngồi được bao lâu thì cảm thấy cơn buồn ngủ kéo ập tới, hắn chỉ có thể gục xuống bàn mơ màng thiếp đi.
Thẩm Tĩnh Châu có trí nhớ của kiếp trước. Nói chính xác, hắn có trí nhớ của hai kiếp. Trong kiếp thứ nhất, giống như hiện tại, hắn bị Tứ hoàng tử gài bẫy, cưỡng gian Vệ tam tiểu thư đang tĩnh dưỡng ở Hoài Ân tự. Tứ hoàng tử dùng chuyện này để uy hiếp hắn. Vì thế, hắn tìm Vệ Giai Quân, cầu xin sự tha thứ của nàng, sau đó hai nhà bàn chuyện thành thân, giải quyết ổn thỏa chuyện này. Hai người bọn họ, tuy là ngoài ý muốn mới thành thân, nhưng sau khi thành thân tình cảm từ từ nảy nở, một lòng một dạ với đối phương. Kiếp đó, hạnh phúc mỹ mãn kéo dài được mười năm. Về sau, Tứ hoàng tử mưu phản, hắn phải dẫn binh chinh chiến bên ngoài. Vì muốn chiêu dụ hắn, Tứ hoàng tử tung tin muốn nạp Vệ Giai Quân vào phủ của mình làm thiếp. Hắn chạy ngày chạy đêm trở về, kết quả lại rơi vào cạm bẫy Tứ hoàng tử, còn nàng, nàng xuất hiện bên cạnh Tứ hoàng tử, nói cho hắn biết, nàng đã thông đồng bày mưu tính kế với Tứ hoàng tử từ lâu. Mắt hắn trừng to đến nỗi muốn nứt ra, song lực bất tòng tâm, hắn trơ mắt nhìn bọn họ ôm nhau rời đi, còn bản thân mình thì rơi vào cảnh lao ngục. Đêm hôm đó, hắn bị ép uống rượu độc, cứ như thế mà chết đi. Kiếp thứ hai, hắn mang theo hận thù trùng sinh, tránh thoát âm mưu Tứ hoàng tử, hoàn toàn không đến Hoài Ân tự, cũng không có bất cứ liên quan gì với Vệ Giai Quân. Không ngờ, nàng chỉ tình cờ gặp hắn một lần mà tình sâu ý đậm, sống chết muốn gả cho hắn. Không biết nàng làm cách nào mà được thái hậu yêu thích, cho nên thái hậu mới giúp nàng hoàn thành tâm nguyện gả cho hắn. Trước sự ép buộc của phụ mẫu, Thẩm Tĩnh Châu cắn răng, thành thân. Song, nỗi hận trong lòng khó phai, làm sao hắn cam tâm chạm vào nàng. Lúc thái hậu còn tại thế, hắn còn cho nàng chút thể diện, thái hậu vừa đi, hắn lập tức đưa nàng đến tiểu viện hẻo lánh nhất trong Uy Viễn hầu phủ, đuổi hết nha hoàn tâm phúc của nàng, không cho nàng về nhà mẹ đẻ, nhốt nàng trong bốn bức tường lạnh lẽo, buồn khổ đến chết. Về phần hắn, hắn không ngừng thăng tiến, chức quan ngày càng cao, quyền thế ngày càng lớn, phụ mẫu lại ép buộc, hắn nạp thiếp, sau đó sinh con dưỡng cái. Hắn thừa nhận hắn cố ý, để cho nàng thấy, hắn có thể cho những nữ nhân khác sinh con, nhưng nhất quyết sẽ không đụng vào một sợi tóc của nàng. Quả nhiên, nàng u uất đến chết. Lại là mười năm, qua mười năm, nàng chết trong tiểu viện lạnh lẽo đó, dung nhan mộc mạc trắng bệch, chẳng giống Vệ tam tiểu thư đã từng xinh đẹp động lòng người chút nào cả. Nỗi hận thù trong lòng như được giải tỏa, đêm hôm đó hắn uống say mèm. Thế nhưng sau khi say, hắn lại khóc. Vì sao nữ nhân lòng dạ độc ác như rắn rết kia đã chết, mà hắn không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại là đau đến chẳng thể nào hít thở. Tứ hoàng tử bị hắn lật đổ, nữ nhân kia cũng đã chết, nghĩa vụ nối dõi tông đường đã hoàn thành, dường như cuộc đời hắn chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Sau đó vài chục năm, hắn quyền cao chức trọng, hào quang vô hạn. Có điều về đến nhà, một câu hắn cũng không muốn nói, không bước chân vào phòng thiếp thất, ngay cả nhi tử cũng không muốn dạy dỗ. Thế nhưng, hắn lại thường xuyên đến gian phòng mà nàng đã chết trong tiểu viện vắng vẻ kia, ngồi trơ như khúc gỗ cả ngày. Mẫu thân chỉ vào mặt hắn mắng nhiếc. Khi người còn sống thì hững hờ, thậm chí còn ra sức chà đạp, khi người chết rồi, bày ra dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng này, cho ai xem? Đúng thế, cho ai xem đây? Yêu hận dây dưa giữa bọn họ, ngoại trừ hắn, có ai biết đâu? Ngay cả nàng cũng chẳng hề biết. Ngày hôm sau, hắn ngã bệnh. Một nam nhân cường tráng, vậy mà trải qua một lần bệnh lại không đứng dậy nổi, mới hơn bốn mươi, không ngờ chết trẻ. Khi chết đi, linh hồn hắn lượn lờ trên không trung, chẳng hiểu tại sao bay về kiếp trước, hắn nhìn thấy được mọi chuyện xảy ra sau khi mình không còn. Nàng ngồi trước gương vẽ lông mày bôi son môi, nàng của hai mươi bảy tuổi có thêm sự mặn mà quyến rũ mà lúc mười bảy tuổi không có, so với năm đó, càng thêm xinh đẹp muôn phần. Nguyệt Nương tiến vào, đau lòng khóc thành tiếng báo cho nàng biết, hắn đã bị ép uống rượu độc trong đại lao. Nàng ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, sau đó mới dùng giọng điệu bình tĩnh dặn dò từng chuyện từng chuyện một, sắp xếp đường lui ổn thỏa cho phụ mẫu, đưa con cái còn thơ dại rời đi. Cuối cùng, giữa tiếng khóc đau xé lòng của Nguyệt Nương, nàng giấu con dao găm vào người, đi vào tẩm điện Tứ hoàng tử. Ngay tại lúc Tứ hoàng tử hồn bay phách lạc vì sắc dục, con dao găm kia đâm vào lồng ngực gã. Trên gương mặt xinh đẹp rực rỡ của nàng, máu tươi tung tóe, sau đó, nàng không do dự cắt cổ tử vẫn. Một ngày, vỏn vẹn chưa đến một ngày. Nàng không hề phụ lời hứa sống chết có nhau của bọn họ. Lòng Thẩm Tĩnh Châu đau như cắt, gần như điên loạn. Lúc ấy, hắn mới biết được mình làm sai cái gì. Trời cao cho hắn cơ hội đền bù tiếc nuối ở kiếp trước, vậy mà hắn càng làm càng sai nhiều hơn, giày vò hành hạ nàng đến chết. Kiếp đầu tiên, nàng chết vì bị Tứ hoàng tử bức ép, kiếp thứ hai, nàng lại chết trong tay hắn. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, đột nhiên hắn tỉnh lại một lần nữa, sự sống lại này khiến hắn mừng như điên. Hắn có ba kiếp, kiếp này, hắn nhất định sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, nguyện đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn. - Thẩm Tĩnh Châu đi đến gian nhà giữa, nơi Tứ hoàng tử đang ở, hắn hỏi "Giải quyết xong hết đám người đó chưa? Không sót ai chứ?" A Trạch gật đầu khẳng định, "Dạ không có." Ám vệ đi theo bảo vệ hoàng tử đều là cao thủ đại nội, không dễ giải quyết, để làm được như hôm nay, Thẩm Tĩnh Châu đã chuẩn bị từ rất lâu. Vừa bước vào cửa, Thẩm Tĩnh Châu đã nhìn thấy Tứ hoàng tử nằm ở trên giường, ngủ say như chết, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. "Đưa tất cả bọn họ đến Phật đường đi." "Dạ." A Trạch vung tay, vài hắc y nhân không biết xuất hiện từ đâu, lục soát khắp phòng, đưa toàn bộ công tử thế gia và đám kỹ nữ đến Phật đường. Còn A Trạch thì tự tay đưa Tứ hoàng tử đi, tiếp theo cởi sạch y phục cả nam lẫn nữ rồi đẩy vào cùng một chỗ. Sau cùng, tiệc rượu ban ngày được dựng lại một lần nữa, chén bát ly tách bừa bộn tại hiện trường, còn có thúc tình hương thoang thoảng trong không khí, đến khi nhận được cái gật đầu của Thẩm Tĩnh Châu, mọi người mới nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi Phật đường. "Tản ra đi. A Trạch, ngươi tự canh giữ." "Dạ." Sắp xếp ổn thỏa, trời cũng gần sáng. Thẩm Tĩnh Châu nán lại gần đó trong chốc lát, chỉ một lúc sau, hắn nghe thấy một giọng nữ nhân sắc bén quát lớn truyền sang từ bên kia "Hoang đường, dám mạo phạm Phật Tổ, mạo phạm Trưởng công chúa, bắt lại hết cho ta." Hắn mỉm cười. Trưởng công chúa là trưởng tỷ của thánh thượng, tiếng nói cực kỳ có giá trị. Bà là người ngay thẳng, ghét nhất thói ngông cuồng, huống chi cả đám nam nữ cởi sạch y phục phóng đãng nơi Phật đường, lần này Tứ hoàng tử chắc chắn gặp họa. Hắn nhìn về hướng nữ viện, có chút do dự, song hắn không định đi xem tình hình Vệ Giai Quân thế nào. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể đường đường chính chính rước nàng về phủ, hà tất phải gấp gáp nhất thời. Có điều, hắn không hay biết, tối qua lúc Nguyệt Nương đưa Vệ Giai Quân về, trong lòng đã mắng chủ tử như hắn vô số lần. Hắn không biết đây là lần đầu tiên của cô nương người ta sao? Ban nãy không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện hắn giày vò người thành hình dáng gì. Không nói đến chuyện toàn thân không còn chỗ da thịt nào nguyên vẹn, ngay cả hạ thân cũng sưng không nhìn nổi, dịch thể trộn lẫn tơ máu tràn trề vương vãi khắp nơi, thậm chí dính lên cả mặt và tóc, vừa nhìn là biết, hắn không chỉ bắn một chỗ. Càng đáng xấu hổ chính là, hạ thân vừa được rửa sạch lại chảy ra, cuối cùng Nguyệt Nương cảm thấy không ổn, nàng ấn lên phần bụng nhỏ hơi phồng to của Vệ Giai Quân, đè ép một lát mới khiến vật kia chảy ra hết. Nếu không biết, nàng còn tưởng cô nương này bị người ta luân phiên cưỡng gian cơ đấy. Vất vả lắm mới rửa sạch, mỗi một nơi đều cẩn thận bôi thuốc, sau khi chải bới lại tóc, thay đổi y phục, Nguyệt Nương dùng chăn quấn Vệ Giao Quân kỹ lưỡng, nhân lúc trời còn tối lén lút đưa nàng về phòng. Nha hoàn của Vệ Giai Quân vô cùng sốt ruột, tiểu thư nói với các nàng chỉ đi dạo một chút, Hoài Ân tự rất an toàn, các nàng không để tâm lắm. Song thấy trời tối rồi mà tiểu thư còn chưa về, các nàng muốn nhờ người đi tìm, có điều lại sợ lan truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh tiểu thư. Vệ tam tiểu thư mất tích ở Hoài Ân Tự, đến tối chưa về, truyền ra ngoài còn có thể nhìn mặt ai? Cuối cùng hai người quyết định tự chia nhau ra tìm. Tìm đến nửa đêm cũng không thấy người, hai nha hoàn đành quay về xem thế nào, trong lòng bất an. Vừa vào cửa, nha hoàn tên Thúy Vũ bỗng reo lên, "Nhìn kìa, ở trên giường." Trên giường lớn trong phòng, các nàng nhìn thấy rèm che được thả xuống, dưới giường là một đôi giày. Các nàng bước nhanh qua, xốc rèm che nhìn vào, Vệ Giai Quân đang ngủ ngon lành, hít thở đều đều. Hai tiểu nha hoàn luôn miệng niệm Phật, thì ra tiểu thư đã trở về rồi, may quá, may quá. Nha hoàn tên Hoàng Thường dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu chớ lên tiếng, hai người nhẹ chân nhẹ tay, một người đi sang phòng ngủ kế bên, một người ở lại gác đêm.
"Ưm... a a." Cảm nhận được vật kia đang tấn công, Vệ Giai Quân vừa vội vừa sợ. Thẩm Tĩnh Châu cúi người kề sát vào tai nàng "Nhỏ giọng một chút, kẻo nha hoàn phòng kế bên nghe thấy đấy." Vệ Giai Quân sợ tới mức hoa huyệt co rút, nàng nhanh chóng đưa tay bịt miệng. Chuyện thế này bị nha hoàn trông thấy, nàng còn mặt mũi nào nữa. Thẩm Tĩnh Châu cho nàng ánh mắt tán thưởng, hắn nhấn eo một cái, gậy thịt chắn trước cửa hoa huyệt dùng hết sức chui tọt vào trong. Hắn thở hổn hển nói với nàng "Tiểu ni cô, nàng phải kiềm chế, nếu bị ta làm đến sung sướng, Phật tổ sẽ không cần nàng đâu." Nói xong, hắn đánh hông, mạnh mẽ thảo phạt. Lần này không có bất kỳ bước dạo đầu nào, dường như hắn cố ý đè chặt hai đùi nàng, đâm rút vừa gấp vừa nhanh. Ngay từ đầu, rút lui đã vô cùng khó khăn. Song đúng như những gì Tứ hoàng tử nói, trời sinh thân thể Vệ Giai Quân mẫn cảm cực điểm, rõ ràng chẳng có bước dạo đầu nào cả, bị hắn cưỡng chế cắm vào, mới đâm rút vài cái, không ngoài dự đoán nàng đã ẩm ướt, từ từ xuất hiện khoái cảm. Biết nàng mẫn cảm, Thẩm Tĩnh Châu ác ý rút gần như toàn bộ gậy thịt ra ngoài, bề mặt thô ráp chằng chịt gân xanh lại nghiền nát miệng huyệt tấn công đường hành lang nhạy cảm bên trong nàng, dẫn đến thịt mềm bóp chặt hắn không tha, cuối cùng hắn dùng sức đẩy vào, đầu rồng mang theo gai nhọn đâm thẳng vào hoa tâm, khiến nàng run rẩy, cửa hoa tâm hút lấy mầm tai họa kia, sung sướng đến nỗi hắn muốn bay lên trời, sau đó là vòng tuần hoàn liên tục. "Ưm. . . " Vệ Giai Quân đã cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn rên rỉ ra tiếng. Động tác của hắn cực nhanh, khiến cho ván giường bắt đầu rung động. "Két. . . két. . . " Vệ Giai Quân quá sợ hãi, Thúy Vũ nằm ngủ ngay phía dưới, có khi nào muội ấy bị tiếng vang làm tỉnh, nhìn thấy bản thân nàng như thế này? Đã vậy Thẩm Tĩnh Châu còn xấu xa nói "Tiểu ni cô, nàng chảy nước." Hắn đưa tay đến cửa huyệt nàng xoa xoa, sau đó đưa ngón tay dính chất lỏng nhớp nháp đến trước mắt nàng, để nàng nhìn cho rõ. Vệ Giai Quân thẹn không chịu nổi, nàng chỉ có thể xoay đầu không nhìn. Thẩm Tĩnh Châu không gấp, đợi đến khi nàng từ từ rơi vào trầm mê, hắn mới nâng mông nàng lên, "Bạch bạch bạch bạch. . ." Bắt đầu va chạm nặng nề. "Ưm a ưm a." Nàng bị kích thích đến giật giật thân thể, muốn thét lên lại không dám, đành phải che kín miệng, thậm chí còn chịu đựng không rơi nước mắt. Nhìn nàng như thế, Thẩm Tĩnh Châu cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Vì để ngắm thêm dáng vẻ đáng yêu đó của nàng, hắn quyết định không nói cho nàng biết, nha hoàn ở phòng kế bên đã bị hắn động tay động chân từ lâu rồi, cho dù nàng có thét to cỡ nào, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy. Gậy thịt to dài tiến vào hoa huyệt nàng, bị tường thịt mềm mại bên trong ôm chặt khít, đường hành lang nhấp nhô giống như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy gậy thịt hắn. Hắn muốn gào thét xuyên qua, đầu rồng ngẩng cao đầu hung ác xông thẳng vào hoa tâm mềm mại. Bên trong đầy thịt mềm, vừa vào đến nơi, hoa tâm bị kích kích run lên, cái miệng nhỏ bình thường khép kín bây giờ giãn ra hết cỡ, ngậm lấy đầu rồng, dùng sức mút một cái. Cả người Thẩm Tĩnh Châu ngập tràn kích thích, hắn nghiến răng nghiến lợi va chạm, vừa làm vừa nói "Tiểu ni cô, cái miệng nhỏ của nàng hút chặt quá, hồn bản thế tử suýt bị nàng hút mất rồi." Vệ Giai Quân muốn phản bác, nhưng miệng không thể thốt ra lời thô tục, nàng chỉ có thể dốc sức lắc đầu, mái tóc đen dài tản mạn khắp nơi. Đôi gò bồng đào của nàng vốn bị va chạm mà liên tục bay lên, kết hợp với động tác lắc đầu, càng rung chuyển không ngừng, thấy thế hai mắt Thẩm Tĩnh Châu phát sáng. Nói nàng là bảo vật trời sinh cũng không sai, mới mười sáu tuổi đã quyến rũ đến mức này, khó trách Tứ hoàng tử thần hồn điên đảo vì nàng, biết nàng đã là thê tử, là mẫu thân người ta, vậy mà vẫn cậy mạnh đoạt. Hừ, ở kiếp này, nếu Tứ hoàng tử dám cả gan muốn như vậy, hắn sẽ khiến giả không chỗ chôn, đây là thê tử của hắn, nghĩ như thế, tốc độ hạ thân chọc vào càng ác liệt hơn nữa. Bị hắn không thương tình đâm rút, nước mắt Vệ Giai Quân trào ra, hoa huyệt tê mỏi, bụng cực kỳ trướng, gần như muốn vỡ tung. Vật kia thô to như cánh tay, nàng chỉ vừa thân, làm sao chịu đựng nổi. Nàng chỉ có thể vừa rên rỉ vừa khóc lóc cầu xin, "Đừng mà, đừng như vậy mà, đau quá." "Òm ọp òm ọp. . ." Đáp lại nàng chỉ có âm thanh chứng tỏ hắn chơi nàng mãnh liệt cỡ nào. "Tiểu ni cô." Thẩm Tĩnh Châu trêu đùa, "Nước chảy nhiều đến thế còn nói đau, người xuất gia không được nói dối đâu." Vệ Giai Quân khóc rấm rứt, nàng đành phải nói "Ngươi nhẹ chút, đừng dùng nhiều sức như vậy. . . A. . . Chậm lại, quá nhanh rồi. . . Ưm a. . ." "Chẳng lẽ nàng không chịu nổi?" Thẩm Tĩnh Châu đã quá hiểu thân thể nàng, đừng thấy nàng mảnh mai yếu ớt, kỳ thật chơi thế nào cũng không hỏng, trước kia, chuyện phóng đãng nhất bọn họ đều đã làm qua. Trong biệt trang, sau khi đuổi hạ nhân đi hết, hai người quên trời quên đất làm suốt ba ngày ba đêm. Tuy lần đầu tiên có thê thảm một chút, nhưng càng về sau, tiểu huyệt của nàng chẳng khác nào động bàn tơ, cuốn lấy hắn trầm mê không thôi, dù chơi hung bạo cỡ nào, qua ngày hôm sau đã lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vệ Giai Quân lắc đầu, nàng chỉ có thể lắc đầu, cái miệng nhỏ phơn phớt hồng tự cắn ngón tay mình, sợ sẽ kêu thành tiếng. Thế nhưng, nàng chẳng thể nào khống chế cảm giác tê tê dại dại dưới hạ thân, khoái cảm như sóng sau xô sóng trước. Đột nhiên hắn than nhẹ "Tiểu ni cô, nàng quả là Bồ tát hóa thân." Đôi mắt mờ sương của Vệ Giai Quân mở to, nàng không biết tại sao đột nhiên hắn tâng bốc mình như vậy. Ngay sau đó, nàng lại nghe hắn nói tiếp "Bên trong tiểu huyệt của nàng chính là miền đất cực lạc." Vệ Giai Quân trừng mắt, nàng cố đẩy hắn ra "Không cho phép ngươi bất kính với Bồ Tát." Vừa dứt lời, đầu rồng của Thẩm Tĩnh Châu đâm thẳng vào hoa tâm nàng, đúng lúc gặp được thời cơ, "Phọt" một cái cắm vào tử cung. Thẩm Tĩnh Châu mừng như điên, bàn tay nắm chặt mông nàng gấp gáp tăng tốc độ, tựa như đóng cọc, "Phốc phốc phốc phốc" nhanh đến nỗi không hợp lẽ thường, mỗi một lần đâm vào là phá vỡ hoa tâm, đánh lên tử cung, hắn thề phải phá tan phòng ngự của Vệ Giai Quân trong một lần hành động, khiến nàng quân lính tan rã, không còn sức phản kháng, chỉ có thể phục tùng dưới hạ thân hắn. Vệ Giai Quân chịu kích thích quá lớn, lúc này cả người nàng run lẩy bẩy, bụng dưới vừa đau vừa lâng lâng, xen lẫn khoái cảm cực lớn không thể coi nhẹ, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, nàng không còn sức để kháng cự, chỉ có thể mặc cho cảm xúc chi phối bản thân, lớn tiếng rên rỉ "Ư ư a a." "Tiểu ni cô." Hắn lại nói "Nàng đã bất kính với Bồ tát rồi, nơi này là Phật môn thanh tịnh, nàng lại cùng nam nhân giao hoan tìm vui, Bồ tát của nàng, Phật tổ của nàng đều nhìn thấy nàng bị nam nhân làm đến không ngừng rên rỉ, nước phun đầy đất, nàng nói xem, lục căn nàng có tịnh không?" Vệ Giai Quân đâu còn tỉnh táo để trả lời hắn. Trước thế tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt của hắn, khoái cảm tích lũy được sắp nổ tung trong cơ thể nàng, đầu ngón chân co quắp, mí mắt giật giật liên tục. "A. . ." Hoa tâm phun dâm thủy tưới gậy thịt hắn ướt đẫm. Được dòng nước ấm nóng của nàng tưới lên, Thẩm Tĩnh Châu có cảm giác như bị phỏng, cán gậy tê rần, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu đâm rút, trong huyệt thịt run rẩy kịch liệt, hắn đâm mạnh vài chục cái, cuối cùng vùi sâu vào trong hoa tâm nàng bắn ra. Hai người đều sung sướng đến cùng cực, nhắm mắt hưởng thụ thật lâu không lên tiếng. Thẩm Tĩnh Châu từ từ ổn định hơi thở, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, gậy thịt hơi mềm không nỡ rút ra, cứ cắm như vậy, sau đó hắn ôm cả người nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của nàng. "Vệ Giai Quân." Hắn nhắm mắt gọi tên nàng, rốt cuộc không gọi nàng là tiểu ni cô nữa, "Xem thân thể của nàng này, hoan ái thô bạo như vậy mà vẫn có thể thoải mái đến nhường này, còn dám nói muốn làm ni cô." Giọng điệu trào phúng của hắn thành công chọc giận Vệ Giai Quân. Nàng bất ngờ mở mắt rồi đẩy mạnh hắn ra, "Cút." Bất chấp cả người trần trụi, nàng mở to mắt nhìn hắn, "Thẩm Tĩnh Châu, ta có làm ni cô hay không, cũng không gả cho ngươi."
Hoa huyệt quá mức trơn ướt, dễ dàng trượt vào bên trong. Đường hành lang nhỏ hẹp bị ngón tay dài của hắn làm căng ra, Vệ Giai Quân "A" lên một tiếng, ngực ưỡn cao, rồi lại rơi xuống. Thẩm Tĩnh Châu nhìn chằm chằm vào hai viên thịt đang lắc lư kia, hắn bỗng rút ngón tay ra, sau đó chọc vào cực nhanh. "A." Bởi vì động tác của hắn, Vệ Giai Quân ưỡn ngực một lần nữa. Cho nên, Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy một chân nàng, ngón tay thon dài không ngừng đâm chọc vào hoa huyệt, chọc một lần là ngực nàng ưỡn lên một lần, hai bầu ngực sáng ngời sóng sánh, đỉnh nhọn càng trở nên đỏ tươi. Thấy nàng đã thích nghi với một ngón tay, hắn bèn đút thêm một ngón nữa, sau đó là ba ngón. Ba ngón tay đồng loạt cắm vào, Vệ Giai Quân nắm thật chặt đệm chiếu dưới thân, ánh mắt lấp lánh toàn là nước mắt. Không được, trướng quá, trướng chết mất, hức hức. "Phụt . . .Phụt. . . Phụt. . ." Đây là tiếng ngón tay cắm vào hoa huyệt lầy lội dịch thể. "Ưm ưm a a đừng mà. . . . hức hức." Còn đây là tiếng rên rỉ yêu kiều khi nàng muốn chống cự mà hoàn toàn không chống cự nổi. Thiền phòng ngày thường vốn thanh tịnh, bởi vì một màn dâm đãng này mà trở nên sa đọa vô cùng. Tứ hoàng tử hít thở dồn dập, hận không thể thay thế bằng bản thân mình. Làm ngay đi. . . Tiểu mỹ nhân đã ẩm ướt đến thế, còn không mau lấy gậy thịt ra hung hăng làm nàng. Thế nhưng, Thẩm Tĩnh Châu hoàn toàn không gấp, một chân nàng bị hắn đè nặng, một chân gác lên vai hắn, dù là chịu đựng đến nỗi mắt đỏ ngầu, ba ngón tay vẫn vào vào ra ra vô cùng có quy luật, chậm rãi làm giãn nở vách thịt mềm mại bên trong của nàng. Còn nhớ rõ trong kiếp đầu tiên, cũng là hoàn cảnh như thế này, khi đó hắn bị xuân dược khống chế hoàn toàn, đã làm nàng bị thương. Hiện tại, hắn nhất định phải cho nàng lần đầu tiên hoàn mỹ nhất. Lộp độp. Mông nhỏ treo trên không, hoa dịch theo khe mông chảy xuống, đọng lại trên chiếu. Giọng Vệ Giai Quân đã thay đổi, ban đầu là thẹn thùng và hoảng loạn, từ từ thay đổi, nàng bắt đầu ưỡn mông lên, hùa theo ngón tay hắn. Ánh mắt mờ sương, giống như được phủ một tầng hơi nước, tiếng rên càng lúc càng quyến rũ, nũng nịu đến có thể chảy nước. Chính là vào lúc này. Thẩm Tĩnh Châu đột nhiên dừng lại. Ngón tay rút lui khỏi giữa hai chân nàng, Vệ Giai Quân bỗng cảm thấy hoa huyệt trở nên trống rỗng, toàn thân nàng ửng hồng, ma sát với bề mặt chiếu, miệng vừa thút thít nỉ non vừa rên rỉ, dường như muốn cầu xin nam nhân chọc ngón tay vào một lần nữa. Thật là khó chịu? Vì sao khó chịu đến thế? Chờ một lát nữa, chờ một lát nữa thì tốt rồi. . . Nàng cũng không biết, Thẩm Tĩnh Châu cố ý làm như vậy đấy. Chỉ cần làm thêm chút xíu nữa, nàng sẽ đạt được cao trào, hưởng thụ hương vị phiêu diêu miền cực lạc hết sức tuyệt vời. Có điều, hắn cứ như vậy mà treo một chân nàng trước ngưỡng cửa cao trào, không chịu cho nàng. Tứ hoàng tử không khỏi vuốt nhẹ long căn đã nóng hổi dưới hạ thân. Khốn khiếp! Thẩm Tĩnh Châu ngốc hay sao mà không phát hiện mỹ nhân đã bị chơi đến nỗi không thể kiềm chế, chủ động cầu hoan với hắn hay sao? Nếu là gã, gã sẽ. . . . Đương nhiên Thẩm Tĩnh Châu biết rõ. Hắn quỳ ngồi, giật phăng trung y vắt lỏng lẻo trên người ra, cơ bắp khối khối rắn chắc hiện rõ trong không khí, sau đó hắn kéo quần xuống. Eo nhỏ không mỡ thừa, mông săn chắc, hơn nữa cặp đùi thon dài cường tráng, thân thể này dường như ẩn chứa vô vàn sức mạnh. Thứ cuối cùng khiến người ta giật mình chính là vật giữa hai chân, lúc này vật đó đã ngóc đầu đứng thẳng, gậy thịt chưa từng sử dụng trong kiếp này, màu sắc tươi đẹp, thế nhưng kích thước lại kinh người. So với nam nhân bình thường thì dài hơn một đoạn, còn to hơn một vòng, quy đầu vểnh lên, nhìn thoáng qua đằng đằng sát khí, cực thích hợp đùa bỡn nữ nhân. Miệng Tứ hoàng tử há to, lòng sinh ra ghen ghét ngút trời. Tên Thẩm Tĩnh Châu này, vốn liếng quả thật siêu tốt, vật kia còn lớn hơn gã. Đến lúc này, Thẩm Tĩnh Châu vốn dính xuân dược cũng chịu đựng không nổi nữa, hắn thô lỗ bắt lấy mông Vệ Giai Quân kéo về phía mình, sau đó đẩy hai chân nàng ra, đùi tách đến mức tận cùng, dùng hết sức giật mạnh cánh hoa sang hai bên. "Hức hức...." Vệ Giai Quân đáng thương khóc lóc, nàng không biết mình muốn gì nữa rồi. Dáng vẻ Thẩm Tĩnh Châu quá dọa người, khi hắn không mặc y phục, hoàn toàn khác xa con người cao ngạo lạnh lùng, tao nhã cao quý mà nàng từng thấy trước kia, ngược lại bây giờ hắn giống như dã thú. Dáng người hắn vừa cao vừa to, còn có cơ bắp rắn chắc, đừng nói hiện tại cả người nàng chẳng có chút sức lực, cho dù có thì cũng hoàn toàn không đả động nổi hắn. Tuy nhiên, hoa huyệt bị đùa bỡn hoàn toàn trống rỗng, nàng lại khát cầu hắn có thể như lúc trước, đâm vào chơi đùa hết lần này đến lần khác. Thẩm Tĩnh Châu nhếch môi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm u cốc liên tục run rẩy giữa hai chân nàng, cửa huyệt chưa thỏa mãn dục vọng mà khép khép mở mở, dường như không thể chờ đợi được, muốn ngậm lấy thứ gì đó. Tiểu huyệt nàng non nớt bao nhiêu, hắn là người rõ hơn ai hết, vật kia của hắn vừa thô vừa to, nếu không đùa bỡn nàng chảy nhiều nước như vậy, nói không chừng sẽ xé rách mất, giống như lần đó. Vậy nên, dù Vệ Giai Quân đã bị chơi đùa đến nỗi dịch thể tràn lan, hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí tách hai chân nàng ra ở mức cực đại, tiếp theo dùng đầu gối ngăn chặn, thăm dò thêm lần nữa, hắn dùng ngón tay đẩy hai cánh hoa mềm mại của nàng ra. "A a a a." Cả người Vệ Giai Quân đang trống rỗng cực độ, dù hai chân chỉ bị hắn tách nhẹ ra thì cảm giác động tác đó mang lại cũng đủ khiến nàng run lên. Nàng không nhìn thấy được vật to lớn giữa hai chân Thẩm Tĩnh Châu, chẳng qua nàng chỉ khát vọng có vật gì đó cắm vào thân thể nàng, giúp nàng được thoải mái. Thẩm Tĩnh Châu dùng một tay tách cửa huyệt của nàng, một tay đỡ vật to lớn của bản thân, sau đó chống quy đầu trước miệng huyệt. Bị cây gậy lớn nóng hổi của hắn làm cho nàng gần như bị phỏng, Vệ Giai Quân run rẩy từng cơn, không tự chủ tiết ra càng nhiều hoa dịch. Một dòng dâm dịch tuôn ra khỏi miệng huyệt, phun lên gậy thịt, tưới nó ướt đẫm. Thẩm Tĩnh Châu không ngờ rằng, khi nàng còn là xử nữ cũng mẫn cảm như vậy, ngửi thấy hương vị ngọt ngào mang đậm tính kích thích của dâm dịch, dục hỏa lập tức bùng cháy, hắn lập tức mượn dịch thể trơn trượt đâm vào trong. Quy đầu thuận lợi tiến vào, có điều vừa mới đi được một đoạn ngắn đã kẹt lại. Vách thịt phía trong nàng co rút kịch liệt, gần như cắn hắn suýt chết. "Thả lỏng." Một tay Thẩm Tĩnh Châu thành thạo ấn lên nhụy hoa, một tay lần lên véo hai viên thịt đang lắc lư của nàng. Trong lòng hắn độc ác nghĩ, lắc lư, có phải nàng lắc lư là muốn ta bóp vỡ nó hay không?! Hai bầu ngực sữa bị đối đãi thô lỗ, nhụy hoa mẫn cảm bị xoa nắn không thương tiếc. Bụng dưới Vệ Giai Quân đang xiết chặt từ từ thả lỏng, Thẩm Tĩnh Châu thừa cơ tiến quân thần tốc, một lần hành động phá tan lớp màng mỏng manh kia. "A." Vệ Giai Quân rên thảm một tiếng, nàng kẹp chặt mầm tai họa kia một lần nữa, không cho hắn đi vào, máu tươi bắt đầu tràn ra khỏi miệng huyệt. Mới làm một chút, hắn cũng chỉ mới đi vào một nửa, nhưng thấy nàng đau đớn đến khóc to như vậy, hắn không đành lòng tiếp tục, thay vào đó, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn trắng bệch do bị nàng cắn. Tứ hoàng tử đứng ngoài cửa sổ, gã có thể nhìn thấy rõ ràng phần lớn thân gậy của Thẩm Tĩnh Châu vẫn còn ở bên ngoài, không chịu thừa thắng xông lên, ngược lại còn triền miên hôn nàng, gã không khỏi vừa tức vừa vội. Tên Thẩm Tĩnh Châu này, thời điểm nào rồi mà còn chơi trò thể hiện phong độ quân tử? Cắm xuống đến cùng, sau đó hung hăng giày vò nàng. Thân thể nàng đã mẫn cảm đến mức đó, dù bây giờ đang đau đớn, chỉ cần đâm mạnh vài cái nữa là tìm được lạc thú ngay, đến lúc đó nói không chừng, nàng còn quấn quýt cầu xin hắn dùng sức mạnh một chút. Mặc kệ Tứ hoàng tử nghĩ như thế nào, bầu không khí trong phòng càng ngày càng sắc tình hơn. Đôi môi nhỏ nhắn bị Thẩm Tĩnh Châu ngậm lấy hôn mút, quanh mũi toàn là hơi thở của hắn. Vệ Giai Quân dần dần bình tĩnh lại, hai trái đào mật bị hắn xoa tròn, nhụy hoa và hoa hạch bị khu rừng rậm dày đặc dưới thân hắn cọ sát, khoái cảm vừa mất đi bỗng ùa về trong thân thể nàng. "Hừ." Nàng nhẹ giọng hừ nhẹ, đường hành lang kẹp lấy gậy thịt buông lỏng ra. Sao Thẩm Tĩnh Châu có thể bỏ lỡ cơ hội này, hắn lập tức nhấn eo, xông thẳng về phía trước. "A....." Vệ Giai Quân hét to một tiếng. Tuy tiếng hét này có phần kinh hoảng, nhưng có vẻ đã không còn đau đớn như trước. Chỉ thấy mầm tai họa của Thẩm Tĩnh Châu vừa rồi còn một nửa bên ngoài, hiện tại đã hoàn toàn cắm vào, mà phần bụng bằng phẳng của nàng lại lập tức phồng lên. ================= Tác giả Không phải muốn cắt thịt, có điều thời gian viết của tác giả không nhiều lắm, chương thịt lại tương đối dài ~
thế tử tuyệt tình