Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái FULL , chương 68 của tác giả Thư Thư Kỳ cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái. Chương 15. x. Màu nền Chương 15: Yêu sâu đậm. Chương trước Chương tiếp . Giai điệu của bản nhạc Je ne pourrais jamais t'oublier qua tiếng đàn piano vang lên ngập tràn trong căn phòng của nàng. Giai Kỳ đang ngồi trước gương trang điểm, thỏi son Chương 371: Điều ước Hôm nay không phải ngày nghỉ, cũng không phải cuối tuần nên không có nhiều người đến đây. Chỉ có một số người, như các cặp vợ chồng con cái tốp năm tốp ba đến đây chơi. "Cho tôi hai vé vào khu công viên giải trí" Hoắc Minh Vũ bước tới chỗ cửa phòng bán vé, nói với nhân Hamtruyen365.com - Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng của tác giả Virginana. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Mộng Ái là một cô gái đáng yêu, nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt Xem Thêm Nhiều Phim Hay: Trọn Bộ ĐẠI BOSS ! EM YÊU ANH Thuyết Minh: https://bit.ly/31as7SP Download app Mango tại: http://bit.ly Nàng là Giai Kỳ. Dung mạo kiều diễm, thân mình uyển chuyển mang hương thơm của một đóa hoa hồng đỏ rực rỡ nhất, gợi cảm nhất. Là một vũ công nổi tiếng rất được chú ý trong giới nghệ thuật. Hắn là Lôi Triệt. Là hiện thân của loài chim ưng kiêu hãnh nhất, tàn nhẫn nhất, nguy hiểm nhất. TQWjJK. Bên trong biệt thự xa hoa tráng lệ, dùng hai tông màu trắng đen chủ đạo. Mọi thứ dưới ánh đèn như được dát bạc, phát sáng lấp nhà trạm khắc tinh tế như những tác phẩm của Michelangelo, chiếc đèn trùm to lớn sang trọng bằng bạc khảm pha lê đá màu rủ xuống lung linh; tường được treo những bức bích họa nổi tiếng đóng khung vàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch, từng dải đen trắng song song đan thang dẫn lên tầng trên được bố trí hai bên tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt, trắng toát trải thảm đen, trạm trổ hoa văn hình những dây hoa hồng leo bằng đồng đen tinh tế tuyệt sâu bên trong là phòng cách, được ngăn cách với tiền sảnh bằng một tấm thảm ba tư đen trắng to lớn, đặt một bình hoa hồng trắng cao hơn cả Thiên Ân, ghế chờ đặt ở hai bên tường bọc nệm trắng thành đen tinh tế. Phòng khách sang trọng cầu kì với chiếc bàn đặt sát bức tường ngoài cùng, những chiếc ghế bành, những bộ ly tách đủ loại, một chiếc lò sưởi sang trọng lát đá chạm khắc cầu kì....Khung cảnh xa hoa đến mức không thực trước mắt Thiên Thiên Ân! Phòng của con trên này!Quản gia Phương Dung cười với Thiên Ân. Cô bé ngỡ ngàng nhìn bà như không tin được vào tai phòng riêng ư?_ Đồ đạc của con đã được mang lên phòng. Ta dẫn con lên!Quản gia Phương Dung dịu dàng nói, nhưng lại nghe thấy tiếng của Tề Yến Thanh vang Bác xuống chuẩn bị đồ ăn tối. Ta sẽ đưa tiểu thư lên lầu!_ Dạ! Tề tổng!Quản gia Phương Dung lập tức nghe phân phó, mỉm cười với Thiên Ân và quay người rời Cậu theo ta!Tề Yến Thanh không nhìn Kính Hàm, lãnh đạm nói, rồi tiến đến phía Thiên Ân. Cô bé dùng đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn hắn, lại trong nét mặt anh tuấn đến áp bức kia dường như đang có thâm sâu, bên tai nghe tiếng hắn mê đắm dụ Ta đưa con lên phòng!Rồi cánh tay hắn lại một lần nữa ôm lấy cô bé, bế bổng lên. Thiên Ân cho dù là lần thứ hai được hắn bế, nhưng động tác dứt khoát mạnh mẽ có chút bá đạo này của hắn cô bé nhất thời vẫn chưa thể quen ngay được. Bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ chống lên bả vai hắn, như muốn tạo một khoảng cách với mùi hương gỗ nồng thơm Yến Thanh sải những bước dài lên cầu thang, trong tay ẵm một đứa trẻ 6 tuổi mà dường như chẳng có chút áp lực nào của sức nặng lên hắn. Hô hấp bình ổn, dáng người cao ngạo, nhịp tim chậm rãi….Thiên Ân thật sự nể phục sức mạnh của cha nuôi, cho dù cô bé nhỏ nhắn, nhưng việc cha nuôi không cảm thấy bất kì áp lực nào thật khiến cho Thiên Ân thật khâm bé đâu biết rằng, từ nhỏ Tề Yến Thanh đã luyện võ công, hắn tinh thông Triệt quyền đạo, Karate, sức mạnh phi phàm, nội lực thâm hậu. Không nói là cô bé nhỏ như cô, nếu đổi lại phải là bế một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ như Kính Hàm chăng nữa, đối với hắn cũng chỉ là chuyện rót nước vào bình!Hắn thuận tiện bế cô lên tầng hai, Kính Hàm theo ngay phía sau. Thảm nhung đen được trải khắp hành lang, chỗ nào cũng thấy đặt một bình hoa rất lớn. Phòng cô bé nằm ở phía tay trái, ngay đầu Hàm cung kính lấy tay vặn nắm cửa bằng vàng xa hoa, đẩy cửa mở Ân thật sự không khỏi cảm thán!Một căn phòng rộng – rộng gấp 3 lần căn phòng chung của cô tại Cô nhi viện. Nền đá xa hoa, chạm khắc diễm lệ. Một chiếc cửa sổ bằng kính khung gỗ sồi sơn đen to lớn choán gần hết căn phòng, rèm nhung tinh tế. Từ đây cô bé có thể nhìn thẳng xuống thảm hoa trà trong sân trước. Một chiếc giường rộng lớn đến 6 đứa trẻ cũng có thể nằm vừa, chăn đệm trắng tinh, làm bằng gỗ trắng thơm ngát, một chiếc thảm lông mềm mại ngay phía dưới, bên trên là chiếc ghế nhỏ để cô bước lên thuận tiện, một tủ quần áo lớn đến đáng sợ, một bình hoa hồng trắng bên cửa sổ, những chiếc ghế trắng tinh êm ái, một chiếc bàn nhỏ nhắn bằng đá và kính, một tủ sách cao đến tận trần, bên cạnh là một chiếc máy phát dùng đĩa than, cánh cửa gỗ ngắn cách với phòng tắm.....Nơi này.....sẽ là phòng riêng của mình sao?Mơ!Chắc hẳn đây là một giấc mơ!Thiên Ân bị vẻ phong phú của thế giới riêng dành cho mình làm choáng váng, nhất thời không để ý việc cha nuôi đã bế cô vào bên trong từ bao giờ. Kính Hàm cung kính đứng ngoài cửa. Phòng của tiểu thư không phải là nơi anh có thể tùy tiện bước vào!Bấy giờ cô bé mới nhận ra chiếc vali của cô đã được đặt ngay ngắn trên giường, phía dưới lót một chiếc khăn trắng rất rộng, cũng nhận ra cha nuôi đã từ từ đặt cô bé xuống Ân nhìn cha nuôi cao lớn tuấn mĩ bên cạnh, lúc này thật giống như một vị quý tộc giàu có trong điền trang của mình, cao cao tại thượng nhìn Nơi này....thực sự sau này sẽ là phòng của con sao?_ Nếu con không thích ta sẽ làm lại theo ý của con!Tề Yến Thanh nói một cách đơn giản, giống như việc bỏ đi tất cả những thứ xa hoa kia đối với hắn giống như phủi bụi trên Không không! Con rất thích! Con chỉ là...không dám tin!Thiên Ân không ngờ hắn sẽ nói như vậy, vội vã giải thích, đôi má cô bé vì khẩn trương mà đỏ ửng rất dễ mà....câu nói đó....quả thật mang qua nhiều cưng chiều!_ Sau này chỉ cần con thích, bất cứ là thứ gì ta cũng sẽ đáp ứng!Tề Yến Thanh cười nhẹ, giọng nói đơn giản nhưng lại mang một sự khẳng định chắc chắn, lời nói kia của hắn, hoàn toàn không phải là nói để cho vui, mà chính là sự thật!Thiên Ân bị sự cưng chiều của hắn làm cho xúc động đến run rẩy. Cô bé cảm thấy người cha nuôi này tuy rằng có chút lạnh lùng đáng sợ, nhưng đối với cô thật ra rất tốt! Cô bé chính là bị cảm giác cưng chiều cùng câu nói hàm ý chỉ cần cô thích, tất cả mọi thứ hắn đều đáp ứng kia khiến cho tâm thần mê luyến. Lúc này cô cảm thấy hắn thật sự giống như thiên thần vậy!Tề Yến Thanh nhìn cô bé, trong mắt hắn lộ ra một tia quỷ dị. Hắn sải bước đến chiếc ghế trong phòng, thong thả ngồi xuống, đôi chân thon dài tuyệt đẹp vắt lên nhau, tạo thành một hình ảnh quyến rũ vô cùng. Cha nuôi thật đẹp, giống như thuốc phiện, dụ hoặc chết Mang đồ của con đến tay hắn gõ nhẹ lên đầu gối, thanh âm trầm thấp mê hoặc, khiến cho Thiên Ân bất giác không trù trừ mà làm leo lên chiếc ghế, xách chiếc vali nhỏ xuống, cẩn thận từng bước đi về phía vali thật sự rất nhỏ, một cô bé 6 tuổi cũng có thể vác dễ dàng, đồ đạc bên trong chắc chắn rất Bỏ tất cả những thứ bên trong vali đặt lên bàn!Thanh âm của cha nuôi dội vào trong Thiên Ân khiến cô bé tỉnh táo. Ánh mắt cô bé thoáng một chút nghi hoặc....Tại sao cha nuôi bất chợt lại muốn xem đồ của mình?Tề Yến Thanh nhìn cô bé, không khó khăn nhận ra sự đắn đo trong đáy mắt trong veo kia. Cử chỉ của hắn nhàn nhã, chẳng có chút khẩn trương....hôm nay hắn đột nhiên rất có hứng thú!_ Bỏ!Một chứ của hắn vang lên, mang theo toàn bộ bá đạo. Áp lực của hắn thật sự khủng khiếp, khiến cho Thiên Ân suýt chút nữa nghẹt thở. Cô bé thật sự không dám trái lời, trước đôi mắt thâm sâu như hàn băng, líu ríu mở chiếc vali của tác rất cẩn thận, từng chút, từng chút một đồ đạc trong vali của cô bé được bày ra trên bàn. Hai chiếc váy cũ, ba chiếc áo cũ, hai chiếc đầm cũ, một tấm thiệp sinh nhật thủ công vụng về, một cái bàn chải đắnh răng nhỏ, một chiếc khăn mặt con, ba đôi tất trắng, và....Động tác tay Thiên Ân đột nhiên run run dừng lại, gò má cô bé cũng từ từ phiếm Yến Thanh hoàn toàn không để tâm đến những món đồ đạc đang được bày ra trên bàn. Ánh mắt của hắn toàn bộ hút chặt vào cô bé, ẩn nhẫn quan sát từng biểu cảm trên gương mặt non nớt ngây ngô như nhấm nháp một thứ mĩ vị tuyệt hảo. Gương mặt phiếm hồng có chút khẩn trương của Thiên Ân khiến trong lòng hắn ngập tràn ý Ta có cho con dừng lại?Giọng hắn vang lên, nghe được cả sự không vừa lòng ở bên trong. Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cha nuôi, biểu cảm của cô bé như van Cha nuôi....thứ này....có thể không bỏ ra được không?_ Ta là cha nuôi của con! Con là con gái của ta! Con không nên giấu diếm ta bất cứ điều gì!Tề Yến Thanh nhìn cô bé run run, ngả lưng xuống ghế, một lời nói tước hết mọi hi Tiếp tục!Thiên Ân cúi đầu cắn chặt môi, hai má nóng đến phát sốt....Tiếng sơ văng vẳng trong tai cô." Thứ đồ này tuyệt đối không nên để cho nam giới nhìn thấy! ".Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng và khí thế áp bức của cha nuôi, cuối cùng cô bé cũng rơm rơm nước mắt, tự tay lôi ra ba chiếc quần lót trắng tinh, bé Hàm từ nãy đứng ở ngoài cửa quan sát, phía sau nhìn bóng lưng của Thiên Ân đột nhiên căng thẳng, đôi vai run run, mà lại thấy Tề tổng dáng người bá đạo ngồi phía trước, áp bức theo dõi từng hành động, lại thấy cuối cùng Thiên Ân cũng từ từ lôi từ trong vali ra món đồ cuối cùng.....Khi nhận ra thứ cô đang cầm trong tay rút cuộc là gì, gương mặt điềm tĩnh của anh đột nhiên đỏ bừng, anh vội vàng quay lưng đi, không dám nhìn hình ảnh trong phòng, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn dị miệng Tề Yến Thanh vẽ thành một nụ cười cao ngạo thỏa mãn, hắn nhìn vật nhỏ run run nắm chặt đồ lót của mình phía trước, gò má phiếm đỏ, khóe mắt âng ấng....thật là một mĩ cảnh động lòng người!_ Đưa cho ta!Hắn chìa những ngón tay thon dài tinh tế về phía cô bé, như ác ma dụ hoặc, muốn lấy đồ lót trong tay cô bé Cái này....cha nuôi....Thiên Ân sợ hãi nắm chặt lấy đồ của mình, xấu hổ đến mức cả chân cũng muốn run Con thật không nghe lời!Tề Yến Thanh ngữ khí ung dung, không giống như đang trách phạt, mà giống như đang nhẹ nhàng......mắng yêu?Những ngón tay hắn đặt ở không trung, tinh tế đẹp đến mê hồn. Chỉ có điều thứ hắn đang muốn tước đi lại là thứ quá riêng tư của cô bé, khiến cho cô bé không tránh khỏi tim đập chân run....Tình huống quái dị này....là sao?_ Đưa!Giọng nói của hắn đột nhiên tăng lên một bậc, khiến cho Thiên Ân giật bắn mình, đôi tay theo bản năng không dám trù trừ lâu hơn, đem toàn bộ đồ lót của mình đặt vào tay ngón tay tinh tế của hắn chạm vào lớp vải mềm mềm trắng tinh. Tề Yến Thanh đem những vật trong tay thu lại, ánh mắt âm trầm nhìn thứ màu trắng tinh khiết sạch sẽ trong tay, đôi mắt hắn tối Ân đột nhiên cảm thấy một khí thế áp bức khác hắn của cha nuôi khiên cho lồng ngực mình giống như có tảng đá đè nặng, gương mặt của cha nuôi tại sao đột nhiên lại trở nên thâm trầm như vậy?Rất lâu sau, Tề Yến Thanh mới lên tiếng, đôi mắt của hắn vẫn không rời khỏi những vật trong tay, giọng hắn khàn khàn, trầm Kính Hàm!_ Tề tổng!Kính Hàm bên ngoài cung kính đáp lời, nghe Tề Yến Thanh phân Yêu cầu hầu gái mang hết đồ đạc cũ của tiểu thư đem đi đốt!_ Dạ!Kính Hàm tuân lệnh, quay người nhanh chóng dời Cha nuôi!Thiên Ân hốt hoảng lên tiếng. Đồ của mình...đốt hết?Tề Yến Thanh vững vàng ngồi trên ghế, khí chất bá vương cao ngạo nhìn Thiên Ân hốt hoảng phản đối, không tức giận mà chỉ đơn giản nhìn cô đó nhẹ nhàng bỏ chân xuống, đứng dậy, trong tay vẫn cầm thứ đồ kia của Thiên dáng cao lớn mạnh mẽ của Tề Yến Thanh phủ bóng xuống Thiên Ân, khiến cho cô bé càng trở nên bé nhỏ. Hắn sải bước đến chiếc tủ quần áo, một tay mở Ân hét lên nho trong treo kín quần áo váy vóc, phải đến hàng trăm bộ đủ màu sắc kiểu dáng, mà cái nào cũng đẹp đến mê hồn, riêng giày cũng có đến cả chục đôi xếp cẩn thận phía dưới; còn có cả nơ cài, hoa vải....Tề Yến Thanh lướt ngón tay trên những bộ trang phục của cô, đơn giản lấy xuống một bộ váy màu trắng ngà sang trọng. Những vân hoa hồng được thêu bằng chỉ bạc chìm trên nền vải, lót lụa sang trọng, đính một bông hồng được xếp tinh tế ở Mặc bộ này!Tề Yến Thanh nói đơn giản và đưa cho Thiên Ân, ánh mắt hẳn nhìn cô bé càng lúc càng sâu Ân đón chiếc váy từ tay cha nuôi, chất vải mềm mại đắt tiền. Cô bé thật muốn thay ngay, nhưng....Sao cha nuôi vẫn ở đây?Tề Yến Thanh đúng là nửa bước cũng không có ý định dời đi, ánh mắt hắn ghim chặt vào cô bé và bộ váy trên tay, biểu cảm rất khó đoán định trong đầu rút cuộc đang nghĩ gì. Thiên Ân siết chặt chiếc váy trong người hơn, trán bắt dầu túa mồ hôi...Không....không phải chứ?Không lẽ...._ Thưa ông chủ! Tiểu thư!Bất chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa. Thiên Ân giật bắn mình hốt hoảng, hóa ra hầu nữ theo lệnh của Kính Hàm đã lên đến Yến Thanh hít vào một hơi và thở ra rất nhẹ. Đôi mắt hắn di chuyển đến người hầu gái, cả người cô ấy đột nhiên run tự dưng....nhìn ông chủ lại đáng sợ vậy?_ Giúp tiểu thư thay đồ! Những thứ đồ cũ này đem đốt!_ Dạ dạ!Người hầu gái cúi đầu gấp rút nhận lệnh, lại thấy Tề tổng nhét thứ gì đó vào trong túi quần, dáng điệu cao ngạo bước Tề tổng đi qua cô hầu gái, dáng điệu tiêu sái vẻ mặt anh tuấn khiến cho cô gái không khỏi hét lên trong lòng! Thật sự là một người đàn ông khiến cho phụ nữ phải thèm muốn!Tề Yến Thanh quay người sải bước ra khỏi cửa, một mắt cũng không nhìn Ân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không khí cũng quay lại với cô... Truyện Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc do Tuyết Sắc Đồ Mi sáng tác, tàn khốc bởi hắn cưỡng chế cô trong mơ màng vì cô đã uống phải thuốc mê của hắn. Lần gặp mặt thứ hai thì hắn đòi xem thân thể của cô với vẻ mặt lạnh lùng!Cô sẽ phải làm gì để thoát khỏi tay hắn? Nhưng điều hắn muốn là cô phải mang thai cho hắn, sau đó muốn cô "biến mất" trên cõi đời này!Vậy với lý do gì mà cô đành phải cam chịu? Hắn muốn cô sống không bằng chết, giữa hai người có hận thù như thế nào mà lại tàn khốc với cô đến như thế? Ngôn Tình Nguồn Noveltoon 6,150 Hoàn Thành 202815 05/06/2023 Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu của tác giả Thư Thư mẹ cô mất khi cô mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, được gia đình khác đón về nuôi nấng, chăm sóc yêu thương như con trước sinh nhật 5 tuổi, tai họa ập đến. Gia đình cha nuôi bị họa sát thân. Cô khi đó trốn dưới gầm giường, sợ tới mức ngất khi tỉnh lại, cô mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, màu trắng đến lóa mắt....Lại một lần nữa cô lại trở thành cô nhi!Đến năm 6 tuổi, khi đang ngồi trong giáo đường tại cô nhi viện thì đột nhiên một bóng người xuất hiện bên Từ giờ ta sẽ là cha nuôi của con !Hắn đã nói như thế, giọng nói lạnh nhạt, không chút cảm rồi, đến khi cô phá kén hóa bướm, người cha nuôi đó lại nhẫn tâm cưỡng đoạt Người phụ nữ như cô! Vĩnh viễn phải chịu đựng đau khổ! Muốn rời xa ta....chỉ có chết!Người cha nuôi trên danh nghĩa như ác ma đáng sợ, triền miên trói buộc âm thầm hàng đêm....Liệu cuộc đời nghiệt ngã của cô sẽ ra sao?Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Thanh Âm Dịu Dàng hoặc Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tác giả Thư Thư Kỳ Thể loại Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngược, Sắc, Sủng, Tình Yêu, Nguồn Sưu Tầm Trạng thái Đang ra Cha mẹ cô mất khi cô mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, được gia đình khác đón về nuôi nấng, chăm sóc yêu thương như con trước sinh nhật 5 tuổi, tai họa ập đến. Gia đình cha nuôi bị họa sát thân. Cô khi đó trốn dưới gầm giường, sợ ... Ánh nắng của buổi sớm tinh sương dịu dàng lướt qua khóm hồng còn ướt những hạt mưa đêm qua, tràn qua thềm nhà gỗ ấm cúng, leo lên chiếc giường rộng mềm mại, soi rọi dáng người thiếu nữ tinh khôi đang nằm ngủ mê man trên làm lay tấm rèm, mang theo hương thơm buổi sáng tràn ngập hương hoa hồng thổi vào phòng ngủ đơn giản đầy nữ Ân nằm yên lặng thiêm thiếp, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung tán loạn nổi bật trên tấm ga giường trắng muốt, làn da tươi mát thoáng ửng đỏ, dưới ánh sáng ban mai càng thêm vẻ kiều diễm gợi cảm. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày dặn phủ bóng xuống gò má phiếm hồng, đôi môi hé mở, môi dưới còn lưu lại vết máu khô của vết thương tối Ân nằm trên giường, giọt nước mắt còn vương nơi khóe mi, mi tâm cau chặt lại biểu hiện cho cơn ác mộng đêm qua còn ám ảnh cô cả trong giấc thổi nhẹ nhàng trên làn da như nhung, những sợi tóc bay vương khẽ trên mặt cô, khiến cô trong cơn mộng mị khẽ nhíu mày, xoay người vô thức như muốn tránh né, lại nằm sát gần hơn một bóng hình anh tuấn tà mị nãy giờ yên lặng ngắm nhìn cô ngủ say Yến Thanh đã thức dậy từ rất sớm, trước cả khi những tia nắng bình minh đầu tiên ló dạng nơi phía chân trời xanh thẳm, chiếc đĩa đựng bánh ngọt hắn dùng tạm làm gạt tàn đã đầy tàn thuốc, một điếu xì gà Cohiba cháy dở đang tỏa những làn khói phiêu lãng trong những đầu ngón tay mặc chiếc áo sơ mi mới được thuộc hạ mang đến, ba hàng cúc không được cài để lộ cơ ngực màu đồng nam tính mạnh mẽ mà gợi cảm, tay áo sắn cao để lộ cánh tay rắn chắc, quần âu không cài thắt lưng, giày đã được đi gọn gàng, chân trái co lên, bàn tay với những ngón tay dài tinh tế gác lên đầu gối, chân phải duỗi lười biếng trên giường, mái tóc xõa tung trước trán, gương mặt tuấn mĩ điềm đạm, ánh mắt sâu hút thăm thẳm, đôi môi kiêu bạc khắc nghiệt, dáng diệu ung dung thư thái, bất cần tùy tiện gợi cảm như biểu tượng nam tính thu hút nhất, khiến phụ nữ phải thèm Yến Thanh ngồi bên cạnh ngắm Thiên Ân nép sát vào hắn mà ngủ, hắn rất cao, sải chân duỗi dài qua chiều dài giường của cô, Thiên Ân co người lại, hai tay xếp gọn trước ngực, đầu gối co lên, tư thế ngủ rất đặc trưng của những đứa trẻ khi bị tổn thương, thu mình mắt thâm thúy của hắn ngắm nhìn gương mặt nhu mì của Thiên Ân, ngắm nhìn dáng vẻ dịu dàng thanh khiết, hơi thở khe khẽ. Thiên Ân mặc chiếc sơ mi tối qua của hắn, áo của hắn rất rộng, cô lọt thỏm bên trong, gấu áo dài quá lưng bắp đùi, che đi dáng vẻ xuân thì thiếu nữ tuyệt mĩ, ánh mắt hắn nhìn sâu xuống cổ áo sơ mi, rãnh ngực sâu hút như ẩn như hiện theo từng nhịp thở của tay trái hắn vuốt nhẹ vầng trán, những lọn tóc thẳng mềm mại quấn lấy ngón tay hắn mát lạnh như lụa. Trong giấc ngủ bị quấy rầy, Thiên Ân khẽ cau mày, giọng nói mê sảng khàn khàn vang Ưm....Nước....Tề Yến Thanh nhìn gương mặt nhu mì nhợt nhạt, đôi môi hồng phấn đã bớt phần căng mọng vì thiếu nước, trên làn môi dưới đầy đặn còn rướm máu đã khô vì vết cắn của hắn tối qua, nhớ lại hình ảnh cô một thân ướt nước mềm mại giãy dụa trong vòng ôm của hắn, làn môi mềm dính máu, quá kinh hãi mà ngất đi trong vòng tay cùng thì ngoài việc vớt cô ra khỏi làn nước, lau khô người rồi mặc cho cô chiếc áo sơ mi của hắn, bế cô đặt nằm trên giường thì việc gì hắn muốn làm, cuối cùng cũng không làm!Mà bé con của hắn vì quá sợ hãi mà ngất xỉu, trong lúc mê man còn luôn miệng van xin hắn, nước mắt vô thức chảy dài trên gò tại hắn!Hắn quên mất rằng cô còn non như vậy, một lúc chịu đả kích lớn từ kẻ lão luyện tình trường như Tề Yến Thanh, không bị hắn dọa cho ngất xỉu mới là lạ!Nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, đêm qua sau khi hắn ngắm nhìn cơ thể thiếu nữ thanh thuần tinh khiết, những đường cong mềm mại gợi cảm nảy nở non mịn, hít thở hương thơm tươi mát nồng nàn, và nếm thử đôi môi ngon của Thiên Ân, bên trong hắn bỗng nhiên nảy sinh quyến luyến không dứt có quỷ mới biết, đêm qua nằm cạnh cơ thể tinh khôi tràn đầy sức sống của Thiên Ân, bên trong hắn đã có bao nhiêu khao khát, bao nhiêu dục vọng, bao nhiêu nhẫn nhịn, bao nhiêu dằn vặt để không cướp đi thứ hắn muốn!Bản thân Tề Yến Thanh giống như trẻ nhỏ, lại giống như ông già, cá tính cổ quái rất biết đề cao bản thân, hắn không bao giờ cưỡng ép phụ nữ dưới thân, mà luôn muốn phụ nữ của hắn phải can tâm tình nguyện dâng đã đợi được 12 năm, đợi thêm chút ít thời gian nữa, cũng đâu có sao?Càng chờ đợi dài bao nhiêu, lúc hưởng thụ càng thỏa mãn bấy nhiêu!_ Nước....cho tôi...nước!Thiên Ân mê man, bàn tay nhỏ bé nắm lấy gấu áo sơ mi của hắn, níu rõ Yến Thanh nhìn bàn tay cô nắm lấy áo mình, đầu lông mày hắn khẽ nhướn lên, khuôn miệng khắc nghiệt nhếch lên một nụ cười tà mị, đôi mắt sâu hút của Tề Yến Thanh bao trọn gương mặt khổ sở của Thiên Ân. Hắn khẽ cúi người xuống, khí chất bá đạo mà áp bức, đôi môi mỏng kiêu bạc dụ hoặc tà mị ghét sát vành tai cô, thanh âm trầm thấp như ác ma thì Khát sao?_ Ưm....Thiên Ân lơ mơ khẽ "ưm" một tiếng, mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc vây hãm cả trong giấc mơ của Nhưng con níu ta chặt như vậy, ta làm sao đi lấy nước cho con?Tề Yến Thanh ghét sát đôi môi cô, hơi thở nam tính của hắn phả lên làn môi run rẩy đáng thương của Thiên Ân khiến cô ngứa ngáy, khẽ cau chặt mày Cha nuôi....con...khát!Thiên Ân vẫn còn trong cơn mê sảng, đôi mắt cô nhắm nghiền, thanh âm khàn khàn lơ mơ, đầu óc không còn tỉnh táo, ngay cả chính bản thân mình nói gì cô cũng không rõ Được! Há miệng ra! Ta cho con uống nước!Thanh âm của Tề Yến Thanh trầm khàn, dụ hoặc mang theo khí thế bá đạo. Thiên Ân theo bản năng khẽ mở đôi môi mình ra, lập tức một cảm giác ấm nóng đèn nén lên làn môi cô run Yến Thanh dùng đôi môi kiêu bạc của mình áp lên làn môi mềm mại của Thiên Ân, làn môi ấm áp, vừa tàn nhẫn vừa bá đạo vừa cắn vừa mút làn môi dưới của cô, đầu lưỡi hắn vươn vào bên trong đảo lộn khoang miệng cô, chẳng phải là một nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng, mà là nụ hôn mang khí thế áp bức tước đoạt của riêng hắn. Tề Yến Thanh chẳng phải đang lấy lòng hay gì, hắn chỉ đơn giản làm cái việc mà hắn đang khao khát mà thôi!Thiên Ân bị nụ hôn quá mức mãnh liệt của cha nuôi làm cho tỉnh giấc, đôi mắt mở to cay xè, đầu óc lơ mơ mãi mới nhận ra người trước mặt, cơ thể lập tức phản ứng, muốn giãy ra khỏi nụ hôn của Cha nuôi...ưm!Tiếng gọi yếu ớt hốt hoảng của Thiên Ân bị khoang miệng của Tề Yến Thanh chặn đứng. Nụ hôn mang theo toàn bộ hơi thở nam tính trần ngập khoang miệng của cô, bàn tay hắn cũng không nằm yên, bắt đầu khẽ vuốt ve lên phần đùi non nhạy cảm của Thiên Cha nuôi...buông con!Thiên Ân dùng hai tay đẩy khuôn ngực nam tính rắn chắc đang áp sát lên người mình, sức nặng của hắn khiến cô ngạt thở. Cô ngửa đầu thành công bứt môi khỏi hắn, quay mặt sang một bên, đôi môi vẫn còn bị thương sưng đỏ. Tề Yến Thanh rời khỏi đôi môi của Thiên Ân, lại cúi xuống cần cổ căng mịn của cô, tham lam mút mạnh. Hắn nhấp nháp làn da nhạy cảm, thưởng thức mạch đập điên cuồng đầy sức sống ở hõm vai cô, vừa liếm vừa mút, để lại một dấu hôn đỏ rực trên làn da trắng mịn của Ân mở to mắt, cần cổ yếu ớt nhạy cảm không chịu nổi sự xâm chiếm có phần tàn nhẫn của Tề Yến Thanh. Cô co người lại, ra sức đẩy hắn ra khỏi người Không được! Cha nuôi!Đêm qua cô đã bị một phen thất kinh đến ngất xỉu, vậy mà buổi sáng ra lại phải chống đỡ với sự xâm chiếm quá đỗi nguy hiểm của cha nuôi. Lúc bình thường mười người như cô còn chẳng phải là đối thủ của hắn, huống chi thời khắc này cô quá yếu ớt, sức lực chẳng mấy chốc tiêu tan bằng sạch, nắm đấm lên thân thể mạnh mẽ của hắn giống như đánh yêu mà Yến Thanh giữ cổ tay đang làm loạn của cô lại, đưa môi lên hôn mạch đập ở phần cổ tay cô, dịu dàng liếm nhẹ. Gương mặt của Thiên Ân phiếm hồng kinh hãi, khóe mắt đã tràn đầy nức nở nhìn hắn, thổn thức Cha nuôi! Tại sao người làm vậy?_ Bé con! Sao lại khóc? Ta đang yêu thương con!Tề Yến Thanh nở nụ cười tà mị, bàn tay vẫn giữ chặt cổ tay của Thiên Ân kéo xuống. Chiếc áo sơ mi rộng của hắn trên người cô sau một hồi co kéo kịch liệt đã lệch hẳn đi, để lộ bả vai trắng mịn, cần cổ thanh mảnh với dấu hôn đỏ chói mắt của Không phải! Cha nuôi! Chúng ta....không thể như vậy!_ Chúng ta vốn dĩ là như vậy!Tề Yến Thanh trầm giọng nói, đôi môi hắn lần nữa cúi xuống. Thiên Ân hốt hoảng quay mặt đi, hét này là loạn luân!Động tác của Tề Yến Thanh dừng lại, hắn nhìn Thiên Ân chảy nước mắt hốt hoảng như một con nai con run sợ, bật âm trầm thấp tà mại của Tề Yến Thanh vang lên trong cổ họng, Thiên Ân lặng người quay lại nhìn hắn, thoáng chốc ngơ nuôi....sao lại cười?Tề Yến Thanh nhìn cô, giống như lời nói vừa nãy của cô đối với hắn là câu chuyện nực cười nhất trên đời!_ Loạn luân?Khóe miệng kiêu bạc cong lên, ánh mắt sâu hút sắc bén xoáy vào đôi mắt trong veo của cô. Thiên Ân thừa nhận rằng cha nuôi rất đẹp, hắn có vẻ đẹp khỏe khoắn mạnh mẽ của một người đàn ông ba mươi tuổi, có sức hút lạnh lùng từng trải của đàn ông bốn mươi tuổi, lại có khí chất bất phàm thâm trầm thành đạt của người năm mươi tuổi,Một vẻ đẹp khiến cho cô mỗi lần nhìn sâu vào, đều đỏ mặt tim Ta với con không cùng huyết thống....Tề Yến Thanh hỏi Thiên Ân, ngón tay lạnh buốt của hắn đặt lên đôi môi mềm mại của cô, khiến cho Thiên Ân run Hơn nữa......cơ thể con....ta còn chưa động tay Tề Yến Thanh đặt lên đùi non của cô, khẽ di chuyển lên cao hơn. Đôi chân của Thiên Ân lập tức co chặt lại, đôi mắt cô hốt hoảng kinh hãi nhìn hắn cười càng lúc càng đáng sợ, giọng nói hắn trầm thấp vang lên bên tai Thì loạn luân ở đâu?_ Nhưng con là...con gái của người! Cha nuôi....người là cha nuôi của con! Chúng ta không thể....Thiên Ân thít chặt chân lại, ngăn bàn tay hắn tiến xa hơn, hai tay cô bám lấy cổ tay đang làm loạn của hắn, liều mạng lắc Tại sao không thể?Tề Yến Thanh cúi thấp xuống hõm cổ cô, hít vào mùi hương lan Nam phi ngây ngất khiến thần trí hắn mê mẩn, lắng nghe tiếng mạch máu cô đập liên hồi mạnh mẽ, tiếng cười trầm thấp của hắn vang Con nên nhớ rằng, đàn ông là loại sinh vật tư bản, nếu như ta bỏ ra một thứ gì, ta phải lấy lại thứ giá trị gấp nhiều lần thứ đã bỏ ra...Đôi môi hắn tiến sát gần hơn, bàn tay hắn giữ lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô, ép cô nhìn thẳng vào đáy mắt lạnh lẽo sâu thẳm của hắn, khí thế áp lực khiến Thiên Ân ngừng Ta nuôi con lớn như vậy, mục đích chính là, muốn con trở thành người đàn bà của ta!Nụ cười mang theo hàn ý thâm sâu hiện lên trên khóe miệng kiêu bạc của hắn, càng lúc càng in sâu đậm vào tâm trí Thiên Làm người chỉ nằm dưới thân ta mà rên rỉ!_ Không!Thiên Ân liều mạng lắc đầu, hai tay bịt chặt tai lại, không muốn nghe từng lời Tề Yến Thanh nói, nhắm chặt đôi mắt ướt của mình lại. Người cha nuôi trước mắt giống như ác quỷ, từng bước từng bước kéo cô xuống địa ngục sâu thẳm với hắn, vĩnh viễn không thể thoát khỏi!_ Ông điên rồi!Thiên Ân hét lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi áp lực của Tề Yến Thanh, lại bị hắn giữ chặt dưới giường, thanh âm trầm mị áp Điên? Nếu như theo lẽ thường, chỉ cần một câu nói đó thôi, nếu như rơi vào người khác, chắc chắn sẽ có một màn cắt lưỡi như tối qua, nhưng với Thiên Ân, Tề Yến Thanh lại không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô, nhẹ nhàng lên Vậy thì con, sẽ là người phụ nữ của kẻ điên là ta!Đôi môi hắn lần nữa cúi xuống, giữ chặt lấy tiếng kêu thất thanh của Thiên Ân. Đôi môi mềm mại của Thiên Ân lần nữa bị hắn hung hăng chà đạp, phần thân dưới của hắn áp sát vào đùi cô, đầu óc cô đột nhiên giật nảy lên tỉnh đàn ông nam tính của cha nuôi đã ***** **** từ khi nào, áp chặt vào phần đùi non mịn của Thiên Ân, khiến cho cô đột nhiên cứng đờ, quên cả giãy dụa. Cảm nhận được cơ thể người dưới thân đột nhiên bất động, Tề Yến Thanh nhấc môi khỏi môi cô, quan sát gương mặt kinh hãi lập tức nhận ra vấn mắt sâu thẳm thâm thúy của Tề Yến Thanh đột nhiên sắc bén như thú dữ săn mồi, hắn nhấp nháp nỗi sợ như cuồng phong từng đợt từng đợt phá vỡ tinh thần của Thiên Bé con! Con không biết con càng phản kháng....đàn ông càng hứng thú sao?Những ngón tay lạnh toát vuốt ve gương mặt đẫm mồ hôi của Thiên Ân, ánh mắt cô hoảng loạn nhìn người cha nuôi như quỷ Satan trước Ta đang nghĩ, nếu như con không chịu nghe lời ta, ta có nên mang con....giao cho đám người ngoài kia không?Tia kinh hoàng bật ra trong lòng mắt trong vắt của Thiên Ân. Đầu óc Thiên Ân đột nhiên đội về hình ảnh con gái của Richard tối hôm qua bị một đám vệ sĩ của cha nuôi lỗ mãng chà đạp, toàn thân lạnh toán, run rẩy như một chiếc lá trước Tề Yến Thanh lại thấy gương mặt sợ hãi của cô có biểu cảm quá chân thật, hắn thì chỉ đành thuận nước đẩy thuyền. Ung dung nhàn nhã ngồi thẳng dậy, hắn lại dựa vào giường, tư thế lười biếng như có như không, nửa đùa nửa thật nhàn nhạt lên Biết đâu sau khi trải qua tình dục với đám dã thú đấy, con lại ngoan hơn thì sao?Một câu của hắn thành công đánh úp vào nỗi sợ đang nhen lên như sóng thủy triều trong lồng ngực Thiên Ân, cô vội vàng chồm dậy, nắm lấy bàn tay của hắn, gắt gao cầu Cha nuôi! Con van người! Đừng làm vậy!Nhìn gương mặt lãnh đạm như không quan tâm của Tề Yến Thanh, lại thấy thái độ hờ hững như không hứng thú của hắn, Thiên Ân ngây ngốc sợ đến tái mặt, vội vàng níu lấy áo hắn, khổ sở van Con sẽ ngoan! Sẽ ngoan mà!Ánh mắt thâm thúy của Tề Yến Thanh nhìn gương mặt tái mét của Thiên Ân, cố gắng nén tiếng cười. Hắn chỉ đang đùa thôi, bé con kiều diễm xinh đẹp tinh khiết trong tay hắn, hắn còn chưa được nếm thử, làm sao lại đi giao cho đám thuộc hạ như lang như sói kia. Vậy mà bé con của hắn lại quá ngây thơ, một lời hắn nói ra là tin vội, sợ đến mức máu cũng bị rút sạch tay hắn đặt lên gương mặt bầu bĩnh vã mồ hôi của Thiên Ân, ánh mắt xoáy sâu vào cô, trầm thấp lên tiếng Thật không?_ Dạ thật!Thiên Ân gật mạnh đầu, đối diện với ánh mắt áp lực ấy, cô không dám nói thật sự tin rằng, nếu như lúc này cô chống đối lại hắn, chắc chắn kết cục sẽ vô cùng, vô cùng thê thảm!_ Ngoan!Tề Yến Thanh khẽ cười, buông lời khen, bàn tay hắn mân mê viền môi mềm mại của Thiên Ân, dịu giọng Ngoan là sẽ được thưởng!Những ngón tay thon dài lạnh toát của hắn giữ lấy cằm cô, kéo Thiên Ân lại gần. Cô nhắm chặt mắt lại, đôi môi lần nữa lại bị phủ bởi làn môi kiêu bạc nóng ẩm của hắn. Cô khép chặt miệng, tay cũng nắm chặt lấy ga giường, chịu đựng nụ hôn Yến Thanh cảm thấy người bên cạnh như khúc gỗ, đôi môi hắn khẽ bứt ra khỏi môi cô, lại nghe tiếng thở ra khe khẽ của Thiên Ân....Bé con này sợ đến mức nín cả thở!Hắn chạm tay vào vết thương trên môi cô, trầm giọng Còn đau không?Thiên Ân lắc đầu, lập tức cảm giác ngón tay hắn ấn mạnh vào vết thương trên môi cô, một trận đau đớn nhói lên khiến cho Thiên Ân nhíu chặt mày Yến Thanh bật cười....bé con này cũng biết nói dối đấy!Cảm thấy bàn tay rắn chắc của cha nuôi khẽ buông bản thân mình, Thiên Ân thở phào. Lại nhận thấy ánh mắt của cha nuôi nhìn xoáy vào cổ áo sơ mi lỏng lẻo của mình, cô vội vã dùng tay kéo lại chiếc áo sơ mi nhàu nát trên người, co chặt chân lại, trước ánh nhìn sỗ sàng của cha nuôi, cô không muốn lộ ra bất kì tấc da thịt nào Yến Thanh nhìn Thiên Ân đột nhiên lại che che đậy đậy, khóe mắt tràn đầy ý cười, hắn nhìn gò má phiếm đỏ của Thiên Ân, thong thả Tối hôm qua ta tự tay tắm rửa mặc áo cho con, điều gì nên thấy cũng thấy hết rồi, con còn che đậy điều gì với ta?Thiên Ân đỏ bừng mặt, những lời của cha nuôi dội vào tai cô lùng bùng, ánh nhìn ấm ức len lén không dám trực tiếp đối diện hắn, chỉ cắn răng che dấu cơ thể đe dọa của hắn vẫn còn lẩn khuất trong tâm trí, Thiên Ân cũng không dám hành động lỗ mãng, trước mắt, là thuận theo ý hắn, rồi từ từ sẽ tìm cách chạy trốn!Mà người cha nuôi bên cạnh lại đang quan sát cô bằng ánh mắt thâm thúy vô cùng, tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên...Được bé con! Tất cả....sẽ như ý con muốn! _ Bác sĩ! Tiểu thư nhà chúng tôi sao rồi ạ?Khi vừa thấy vị nữ bác sĩ từ trong phòng của Thiên Ân bước ra, Dung quản gia lập tức gấp gáp hỏi thăm. Cách đây ba mươi phút, bà đã bị đánh thức bởi một tiếng gọi lớn, vừa bước ra cửa thì bà kinh hãi khi nhìn thấy Tề tổng không biết từ bao giờ đột nhiên trở về! Và lại càng kinh hãi hơn khi trên tay hắn bế Thiên Ân mê man sốt nóng, máu chảy thành dòng giữa hai chân cô, nhỏ thành từng giọt trên nền gạch trắng đỏ thẫm, chiếc váy ngủ màu be cũng bị ướt một mảng gấp gáp bế thẳng Thiên Ân về giường, ra lệnh gọi bác sĩ tư đến gấp trong đêm, cả biệt thự Bạch trà được một phen náo loạn, mọi người ai cũng thất kinh khi thấy gương mặt tuấn mỹ của Tề tổng đột nhiên trở nên căng thẳng cực độ, những lọn tóc xõa tung trước trán, dáng vẻ tùy tiện khác hẳn sự chỉn chu thường ngày thế nào lại càng khiến hắn mang vẻ phong trần quyến nữ bác sĩ đó đột nhiên trong đêm bị gọi gấp gáp, tóc tai còn chưa kịp búi gọn cẩn thận, mặc vội một bộ quần áo chưa kịp là đã bị áp tải lên xe riêng. Nhìn tay vệ sĩ vội vàng đến mức nóng giận khiến bà cũng lờ mờ đoán được thân thế của người bà sắp chữa trị tầm cỡ đến thế nào!Chỉ không ngờ rằng nơi bà được đưa đến lại là Bạch trà thành, nơi mà tất cả mọi người đều biết là tư gia của Tổng giám đốc tập đoàn Tề thị - Tề Yến Thanh. Một nhân vật tầm cỡ đến mức không nói đến ngài thị trưởng, ngay cả những quan chức cấp cao nhất khi nghe thấy tên cũng phải kính sợ vài phần! Hắn chính là kẻ vừa có tiền, vừa có quyền, hô mưa gọi gió, đổi trắng thay đen, thậm chí có lời đồn rằng, nếu như hắn muốn người nào chết, thì người đó nhất định không thể sống qua nổi một ngày!Vì thế khi cánh cổng nặng nề của Bạch trà thành vừa mở ra, cơ ngơi xa hoa diễm lệ khiến cho vị nữ bác sĩ kinh ngạc, trong lòng vừa ái mộ, vừa thầm cầu khẩn người bà sắp chữa chạy sẽ không có vấn đề gì nguy hiểm, nếu không cái mạng của bà chắc chắn sẽ không qua khỏi đêm nay!Vừa đến nơi bà đã bị Dung quản gia đưa ngay lên phòng Thiên Ân, nhìn thấy Tề tổng một cỗ tây trang đầy sát khí, trên tay hắn còn dính máu khô, gương mặt căng thẳng khó coi đến cực điểm khiến cho bà tim đập chân run, mặt mũi tái mét, cứ nghĩ rằng cảnh trong phòng không phải đầu rơi thì nhất định là máu chảy!Nào ngờ, vừa bước vào trong, cảnh tượng máu chảy đầu rơi bà tưởng tượng kia không thấy đâu, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt đoan trang thùy mị, mái tóc đen dài xõa tung, hàng my rợp bóng run run nhắm nghiền, đôi môi mọng hồng hồng hé mở, miên man sốt Ân đã được hầu gái lau rửa sạch sẽ, còn thay bộ váy ngủ khác, bộ váy dính máu kia đã được đem đi, nằm trên giường lớn vô lực thiêm Tiểu thư nhà chúng tôi bị chảy máu, xin bác sĩ kiểm tra xem....có phải tiểu thư nhà tôi đã....dậy thì không?Dung quản gia nhẹ giọng hỏi vị nữ bác sĩ, lúc này mới len lén thở phào nhẹ nhõm. Bà yêu cầu mọi người ở bên ngoài, sau đó tiến đến cẩn thận kiểm tra cơ thể của cô thật tỉ mỉ, thật chu đáo. Sau khi xác định đúng là lần đầu tiên dậy thì của Thiên Ân, bà mới dịu dàng đắp lại chăn cho cô, bước ra bước ra ngoài, quản gia Phương Dung đã vội vàng lao đến Tiểu thư nhà chúng tôi sao rồi ạ?_ Không sao! Thân thể của Tề tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh! Đây là dậy thì lần đầu, khi dậy thì lần đầu thì sẽ sốt nóng như vậy, nghỉ ngơi một đêm sáng mai là sẽ không sao hết!_ Tuổi mười ba đã dậy thì....không phải là hơi sớm sao ạ?Dung quản gia cẩn thận hỏi lại.....Bà vốn coi Thiên Ân như con gái mình, sự trưởng thành này của cô bé, đối với bà thật sự là một dấu mốc quan trọng, vì thế không tránh khỏi quá mức khẩn Không sớm! Do tiểu thư được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, chăm sóc rất tốt nên dậy thì như vậy là bình thường! Xin mọi người đừng quá lo lắng!Vị nữ bác sĩ mỉm cười dịu dàng.....đúng là tiểu thư hào môn, việc dậy thì thôi cũng làm cho mọi người được một phen náo động!_ Dung quản gia! Thay tôi cám ơn bác sĩ thật chu đáo!Giọng Tề Yến Thanh đột ngột vang lên. Từ nãy đến giờ hắn đứng tại một góc, yên lặng như một pho tượng. Vị bác sĩ kia bị Dung quản gia thu hút hoàn toàn sự chú ý, căn bản nhất thời không nhớ ra hắn cũng có mặt ở mặt tuấn lãng lạnh lùng cao ngạo, một vài lọn tóc xổ tung loạn xạ trước trán, ánh mắt sâu hút như hồ nước, lạnh lẽo nhìn thấu nội tâm đối phương, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng khắc nghiệt, cỗ tây trang không được cài cúc ngay ngắn và bàn tay dính máu, nhìn hắn bây giờ không khác gì ác quỷ bước ra từ địa nữ bác sĩ kia bị khí chất của hắn khiến cho tim đập chân run, vội vàng cúi đầu chào hắn và bước ngay theo Dung quản giờ Tề Yến Thanh mới thở ra một hơi, sau khi nghe toàn bộ lời nói của vị bác sĩ kia, khẳng định Thiên Ân đúng là sốt nóng do dậy thì, mi tâm hắn mới được kéo dãn ra một nhìn cánh cửa phòng Thiên Ân đóng im, lại đưa mắt xuống nhìn những vệt máu đã khô dính trên tay mình, nhớ đến dáng vẻ như đóa bạch trà dính máu của Thiên Ân, đôi mắt hoảng hốt và bàn tay bám chặt lấy áo hắn của cô, tia mắt hắn lập tức lộ ra phức móc điện thoại ra, bấm một dãy số, thanh âm mê luyến lại một lần nữa vang lên, không cao, không thấp, mang theo sự suy tính thâm sâu_ Kính Hàm! Cậu giúp tôi làm một chuyện!***Thiên Ân thiêm thiếp mê man, trong cơn mộng mị, cô đột nhiên cảm thấy gương mặt nóng rẫy của mình được một bàn tay mát lạnh áp vào, cảm giác dễ chịu khoan khoái khiến cô bé không ngừng được khẽ " ưm " lên vô ngón tay thon dài của Tề Yến Thanh khẽ khàng vuốt ve gò má xinh đẹp ửng đỏ của Thiên Ân. Hắn đã thay trang phục, cũng đã rửa sạch những vết máu khô trên tay, dáng vẻ quý tộc cao ngạo khôi phục vững ngồi trên gường, đôi chân thon dài đặt vuông góc với sàn nhà, khí thế anh tuấn quyến rũ. Một bàn tay đặt hờ hững trên gối, tay còn lại hắn ẩn nhẫn vuốt ve gương mặt nhu mì dễ thương đang thiêm thiếp ngủ của Thiên bàn tay ram ráp của mình, Tề Yến Thanh cảm nhận được một sự non mềm mơn mởn căng tràn sức sống, sự nữ tính như đóa hoa hé nụ thơm ngát gợi khi nào Tề Yến Thanh cảm thấy tim mình đập mạnh như vậy!Hắn lăn lộn ngang dọc giữa hai giới hắc - bạch đã rất nhiều năm, đàn bà đủ loại đã qua tay hắn, đủ loại tư vị hắn đều đã nếm thử, đủ loại quyến rũ đam mê hắn đã được thưởng lãm, nhưng...chưa bao giờ trong hắn, khoái cảm chinh phục và khao khát đàn ông nguyên thủy lại bị đốt cháy đến khô nóng như hôm nay, khi hắn nhìn thấy Thiên Ân bám chặt tay vào áo hắn, gương mặt ngây ngô và đôi mắt trong veo hốt hoảng mở to, run rẩy trước sự thay đổi khác lạ của bản thân....và khi hắn thấy máu chảy ra từ giữa hai chân cô, tim hắn đột nhiên đập rất mạnh, liên hồi....đập đến đau đớn lồng ngực!Sự tinh khôi và thuần khiết của Thiên Ân đã giáng một đòn chí mạng vào bản năng gốc trong hắn, vào cảm xúc tăm tối nhất của hắn. Vẻ đẹp như đóa bạch trà dính máu, vừa ngây thơ tươi trẻ, vừa gợi cảm chết người của cô thật sự khiến tên đàn ông trong hắn bị khiêu khích đến độ điên vẻ ngượng ngùng bối rối, xấu hổ run run....và Thiên Ân cứ thế ngây ngô ngất đi trong vòng tay hắn, vừa kín đáo e ấp, vừa quyến rũ gọi mời...Tề Yến Thanh ngắm nhìn vẻ đẹp dịu dàng trong sáng hắn một tay nuôi nấng vẫn áp trong lòng bàn tay mình ngủ say sưa, dáng vẻ ngây thơ không chút phòng bị, hơi thở đều đặn dịu dàng.....đôi mắt Tề Yến Thanh như tăm tối hơn, giống như một miệng hố không đáy, hun hút, thâm vươn người, cúi thấp xuống, sát gần hơn với gương mặt đang say ngủ dịu dàng thở trong khiết của cô hòa với hơi thở nam tính của hắn, đôi môi mỏng kiêu bạc sát gần hơn với nét mềm mại hồng phớt ngây thơ...._ Tề tổng!Tiếng Kính Hàm đột ngột vang lên ở phía sau khiến động tác của hắn dừng phắt lại. Tề Yến Thanh nhìn gương mặt người con gái dịu dàng khép mắt him him trước mặt, bàn tay đặt trên đầu gối của hắn siết lại...Rất lâu sau, bàn tay áp trên gò má Thiên Ân mới được buông ra, những ngón tay lạnh buốt thon dài xoa nhẹ vào nhau như tiếc nuốt sự mềm mại ấy. Tề Yến Thanh đứng dậy, quay người bước về phía kính hàm, nét mắt hắn kín bưng, không cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn Kính Hàm cung kính cúi đầu ở bên Việc của Tề tổng giao thuộc hạ đã hoàn thành!_ Tốt!Thanh âm giọng nói hắn trầm thấp hơn thường lệ, với người không biết thì thấy bình thường, nhưng đối với người đã đi theo hắn nhiều năm như Kính Hàm, thanh âm này anh biết, mang theo rất nhiều tức giận dồn Yến Thanh lướt qua Kính Hàm, trong mùi hương gỗ tuyết tùng đặc trưng của riêng hắn còn phảng phất hương hoa lan Nam phi thơm ngát của Thiên Hàm nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ, bờ vai rộng lớn vững chãi, dáng người chuẩn mực như tài tử Tây phương của hắn....đôi mắt anh chợt nhen lên một tia buồn bã.***_ Đi du học?Thiên Ân hét lên nho nhỏ, thanh âm trong vắt hoàn toàn bị sự bất ngờ xâm chiếm. Đúng như lời nữ bác sĩ đã nói, ngủ qua một đêm cô lập tức khỏe lại, sắc mặt hồng hào tươi tắn, xinh đẹp rạng nay sau khi tỉnh dậy, Thiên Ân được Dung quản gia giải thích cặn kẽ về những chuyện đã xảy ra hôm qua, cũng nói cẩn thận cho cô biết tất cả những gì cô nên và phải biết về cơ thể mình, khiến cho cô bé bị một phen xấu hổ đỏ bừng cả mặt mũi!Thiên Ân nhớ lại chuyện đêm qua khi mình chảy máu, chính cha nuôi là người bế cô về phòng, máu của cô còn dính đầy trên người hắn thì chỉ mong có một cái lỗ nào trên đất để cô chui xuống đó mà trốn đi cho rồi!Cô thiếu nữ nhát gan ngượng ngùng nhất định sống chết không chịu xuống phòng ăn dùng bữa sáng với Tề Yến Thanh. Cô chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với hắn sau chuyện tối qua, làm cho Dung quản gia phải một phen chật vật mới nhổ được cái củ cải mặt mũi đỏ lựng này ra khỏi giường, líu ríu xuống phòng thự Bạch trà buổi sáng nay náo nhiệt hẳn. Nguyên cớ chính là do vị chủ nhân cao cao tại thượng bảy năm biệt tích đột nhiên trở về trong đêm, khiến cho các cô hầu gái được một phen rúng động, đi lại như mắc cửi, xôn xao nhộn nhạo cả Thiên Ân xuống đến nơi thì Tề Yến Thanh đã trang phục chỉnh tề, rượu vang uống dở, tờ báo buổi sáng sẵn trong tay, nhàn nhã phong thái ngồi đợi cô cùng dùng lại hoàn toàn với Thiên Ân xấu hổ ngại ngùng, Tề Yến Thanh giống như chuyện tối hôm qua chẳng mảy may tác động gì đến hắn, giống như chuyện nước chảy mây trôi, căn bản không đáng bận tâm. Thiên Ân thấy biểu tình của hắn như vậy, cũng biết rằng cha nuôi đối với bất kì chuyện gì cũng đều bàng bạc lạnh nhạt như thế, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn chút...Nhưng khi cô vừa mới dùng gần hết điểm tâm sáng, thì cha nuôi thuận miệng lại nói cho cô một tin như sét đánh, ngay tuần sau cô bé sẽ lên đường đi du học!Đôi tay cô buông rơi dao nĩa đang cầm, mở to mắt nhìn cha nuôi đang nhàn nhã đọc báo bên Yến Thanh đưa đôi mắt sâu hút nhìn cô, cái nhìn đánh giá rất sắc bén như nhìn thấu trong đầu cô đang nghĩ gì, khiến cho Thiên Ân bất giác ngậm miệng Lẽ nào con không thích?_ Con....Thiên Ân ấp úng......đúng là cái gì cô nghĩ đều không thể lọt qua được đôi mắt như chim ưng của hắn....Cô đúng là....không phải là không thích!Nhưng đột ngột như vậy khiến Thiên Ân có chút khẩn trương, cô đã ở trong Bạch trà thanh bảy năm, rất nhiều kỉ niệm. Bây giờ một lời nói đi là đi luôn, kể cả là người vô tâm nhất thì trong lòng cũng phải có vương vấn, huống hồ là người đa sầu đa cảm như Thiên Ân...hơn nữa còn có bác Dung....cô thật sự không nỡ rời xa bà!_ Ta thấy giáo sư dậy vĩ cầm đánh giá con rất cao! Ra nước ngoài học tập sẽ là cơ hội cho con phát triển năng khiếu! Nên đi!Tề Yến Thanh nói đơn giản, giống như chuyện đi ra nước ngoài học tập với hắn đơn giản như chuyện đi siêu thị mua đồ Nhưng....con...có chút không nỡ rời xa Bạch trà...Còn có bác Dung nữa!Thiên Ân ấp úng nói với hắn, nào ngờ hắn lại đơn giản lật trang báo, nói mà không nhìn Đi rồi sẽ về!Thiên Ân mím môi lại, cúi đầu nhìn xuống phần ăn sáng của mình. Cha nuôi chính là như vậy, khi đã đưa ra quyết định gì thì người bên cạnh nhất quyết phải làm theo, một lời cũng không được trái, người làm con gái như cô cũng không phải là ngoại lệ!Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân cứ ngồi im như tượng, đầu mi tâm hắn cau lại. Ngón tay tinh tế gập đôi tờ báo trong tay, giọng nói vang lên, mạnh mẽ uy Ăn nốt đi!Thiên Ân nghe tiếng hắn vang lên, lập tức cầm dao nĩa như một cái máy, cúi đầu ngoan ngoãn ăn nốt phần khi chiếc đĩa trước mặt trắng trơn, Thiên Ân mới bỏ dao nĩa xuống, người hầu tiến đến dọn đi giúp cô, lại nghe tiếng hắn vang lên bên Uống nước cam đi!_ Con...Thiên Ân vốn định phản đối rằng " con no rồi! ", nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương tủy của hắn, cô khôn hồn im miệng mang nước cam trong cốc uống Yến Thanh dường như rất hài lòng cách " nuôi dưỡng " của mình với cô, tâm tình đột nhiên dễ chịu hẳn. Đợi cô uống xong ly nước, nhàn nhạt hỏi Muốn đi du học ở nước nào?Hả???Câu nói bất ngờ của hắn khiến cho Thiên Ân ho húng hắng. Chỗ nước cam sót lại trong cổ họng sộc lên mũi cay Sao vậy?Tề Yến Thanh vươn bàn tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cô, lực vỗ nhẹ nhàng, mang theo sự yêu chiều lạ Ân quay người bám lấy tay cha nuôi, gương mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp Con....cha nuôi....người cho con...được lựa chọn sao?_ Tạo sao không?Tề Yến Thanh nhìn bàn tay nhỏ bé của cô bám lấy bàn tay mình, ánh mắt sắc bén chiêm ngưỡng nét hạnh phúc ánh lên từ nụ cười của Thiên Con muốn đến nước nào ta đều sẽ đáp ứng!Lời nói cưng chiều quá bất ngờ này khiến Thiên Ân không dám tin vào tai mình. Cô thực sự hồ nghi người trước mặt có phải là cha nuôi lúc nào cũng đáng sợ của cô hay không?_ Con muốn tới Pháp!Thiên Ân reo lên như trẻ nhỏ. Từ lâu cô bé đã mơ ước một lần được đặt chân đến nước Pháp hoa lệ, cái nôi ánh sáng. Qua những trang tiểu thuyết cổ điển, qua phim ảnh, qua sách báo, nước Pháp hoà hoa mĩ lệ đã từ bao giờ chiếm trọn tình yêu của cô. Cô muốn ngắm dòng sông Sein thơ mộng, muốn nhìn Khải Hoàn Môn, Tháp Eiffel.....muốn tới những cánh đồng hoa rực rỡ, những làng quê yên ả êm Đã có trường yêu thích chưa?Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, cũng không ngạc nhiên khi Thiên Ân lập tức gật đầu. Cô bé reo lên khe Con lên lấy cho cha nuôi coi.

tổng tài tàn khốc dưỡng yêu