15. Ở hiền thì lại gặp lành Những người nhân đức trời dành phúc cho. 16. Ở xởi lởi Trời cởi ra cho, Ở so đo Trời co ro lại. 17. Mỗi ác nghiệp là một tờ giấy nợ Trả hiện đời hoặc ở mai sau Vay bao thì trả cũng bao Xưa nay nhân quả luật nào nể ai. 18. Không trên
xổ số minh ngọc miền nam hôm nay Gaming is a software provider focused on mobile casino gaming game bài 3 cây From general topics to more of what you would expect to find mikdzj.wots-on.info gaming is your first and best source for all of the information you're looking for keo nha cai chat.
Hãy ở lại bên anh - (Chương 22) - Tác giả Giảo Xuân Bính Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Nhưng Draco phủ nhận ý kiến đó "Không, anh hãy đưa em về trước. Hãy độn thổ về sân trường cùng với em rồi em sẽ từ tìm cách về tòa lâu đài một mình." "Không, em hãy ở lại đây. Chỉ có ở đây em mới an toàn. Anh sẽ dựng nên bùa chú để bảo vệ em.
Quản lý ở bên cạnh đang kích động hồi tưởng về mấy tin nhắn điên khùng mà tên điên đã gửi thì đột nhiên thở dài. anh ta lảo đảo lùi lại và nhìn chằm chằm vào quản lý với đôi mắt oan ức. "Vì giám đốc Choi mà tôi đã tìm đến Amazon không có Taemin ở đó và
Bỗng cơn gió tanh ập tới, Giản Lục nghiêng người né tránh, hóa ra một con nhện ma cấp bảy từ bên cạnh vừa lao về phía cậu, tơ nhện cuốn lấy tay cậu. "Cẩn thận!". Vèo, một mũi tên Tinh linh bắn vào tơ nhện, sợi tơ cuốn lấy cậu đứt lìa.
FgfO. Ran cả người mệt nhoài không còn một chút sức lực gục vào người Shinichi. Nghĩ đến chuyện lúc nãy một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má."Em sao vậy, có phải còn đau không?" Shinichi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy nước mắt của hỏi của Shinichi dường như tác động mạnh mẽ vào Ran. Nhìn người đàn ông đang ôm ấp mình trong tay Ran yếu đuối bật khóc nức nở."Chuyện gì nói anh nghe, đừng khóc" Shinichi sốt sắng, có phải lúc nảy anh đã làm quá mạnh rồi không, nghĩ vậy mà không ngừng thầm trách bản thân mình, dù gì đây cũng là lần đầu của cô mà, đáng lẽ anh phải nhẹ nhàng hơn mới đúng. Cảm giác lúc này giống như anh vừa làm tổn thương đến một thứ gì đó rất mong manh và yếu vẫn không ngừng khóc bàn tay thì đánh mạnh vào người Shinichi "anh là đồ xấu xa, tại sao anh dám ngang nhiên cướp đi lần đầu của tôi chứ, tôi nguyền rủa anh"Shinichi thở phào, cũng may là có ấy không sao. Anh chỉ đang lo là đã làm cô đau, nhưng có gái nhỏ này vẫn còn đủ sức đánh anh là không sao rồi."Nhưng đây cũng là lần đầu của anh mà" Shinichi nhìn Ran cười tà."Anh còn cười được sao, tôi không quan tâm đây là lần thứ mấy của anh, dù gì anh cũng là con trai. Còn tôi, sau này làm sao tôi lấy chồng đây, tôi phải ăn nói sao với chồng tôi đây" Ran nức nở như một đứa con nít vừa mới bị cướp kẹo."Thời buổi nào rồi mà em còn phân biệt con trai, con gái như thế." Shinichi tỏ vẻ ấm ức như đang chịu thiệt thòi. Nhưng trong lòng thì đang cười thầm. Không ngờ tiểu mỹ nhân của anh thường ngày rất chững chạc và mạnh mẽ hôm nay lại bị anh làm cho trở nên yếu đuối và ngờ nghệch đến như vậy. Nhưng tiểu mỹ nhân này quả thật không hiểu chuyện mà, đã là người của anh rồi mà vẫn có ý định là sẽ lấy chồng sao?"Thời buổi nào chứ, tôi không cần biết. Làm sao tôi còn mặt mũi để gặp chồng tương lai của mình chứ?" Ran ấm ức trước Shinichi. Cô mới là người phải chịu thiệt thòi thế mà hắn còn dửng dưng như không có chuyện gì."Anh sẽ không trách em đâu, nên em đừng bận tâm" Shinichi cười nhẹ nhàng nâng niu chiếc cằm mềm mại của cô. "Anh... Nói vớ vẩn gì thế... Không đời nào tôi chấp nhận lấy anh làm chồng" Ran không còn khóc nữa thái độ lúc này hơi lúng túng nhưng cũng rất nghiêm nghị."Em nói như vậy chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm với anh sao?" Lần này tới lượt Shinichi ấm ức. Có trời mới biết, mà chắc Ran cũng biết là thái độ đó của hắn chỉ là đang giả vờ thôi."Anh đúng thật là không có liêm sỉ mà, sẽ không đời nào tôi chấp nhận lấy một người như anh đâu" Ran nói rồi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Shinichi, đi đến nhặt lại bộ quần áo của mình định đi thẳng vào căn phòng nhỏ bên phòng làm việc này của Shinichi, có một căn phòng nhỏ được thiết kế thêm quả thật rất tiện nghi. Bên trong có đặt một chiếc giường, một cái tủ quần áo và một cái két sắt. Bên trong két sắt là những hồ sơ quan trọng và con dấu của Shinichi. Căn phòng ấy còn được trang bị thêm phòng tắm và nhà vệ sinh. Bên phòng làm việc của Kaito cũng giống y như vậy. Và dĩ nhiên bây giờ căn phòng ấy luôn được hắn tận dụng làm nơi để hoan hợp cùng với lúc Ran đứng dậy bước đi chưa một giây nào Shinichi có thể rời mắt khỏi người cô. Ran vẫn đang trong tình trạng hoàn toàn khoả thân, cặp mông tròn trịa cứ rung động theo từng bước đi của cô. Rồi không biết từ lúc nào mà bên dưới của hắn lại tiếp tục có phản ứng."Anh làm gì vậy, thả tôi xuống" Ran đang cúi xuống định nhặt chiếc váy nhưng bất ngờ lại bị Shinichi bế từ đi vào bên trong và đặt Ran xuống giường "em thật sự không muốn trở thành phu nhân của Shinichi này sao?"Bị giọng nói nhỏ nhẹ của Shinichi làm cho bối rối cộng thêm bờ ngực rắn chắc của hắn ở trước mặt càng làm cho Ran thêm e thẹn. Gương mặt cũng vì thế mà ửng lên vài vệt mây hồng "tôi đã nói lúc nãy rồi anh nghe không rõ sao?""Nhưng anh thì thật sự muốn trở thành người đàn ông của em" Shinichi nhỏ nhẹ phả những lời nói mê hoặc bên tai Ran."Mặc kệ anh, mau tránh ra tôi muốn đi tắm" Ran vẫn còn đang lúng túng với câu nói khi nảy giờ lại bị hắn mê hoặc thêm bằng một câu chết người như vậy. Cố lấy lại bình tĩnh để trả lời dù nói như vậy nhưng mắt Ran thì vẫn đang tập trung vào cơ ngực rắn chắc của hắn. Quả thật thân hình của Shinichi rất hấp dẫn. Nếu đổi lại là cô gái khác, chỉ cần thân hình và gương mặt đẹp trai của hắn thôi cũng đủ để các cô ấy tự động mà xà vào lòng của hắn. Ran cố vùng vẫy thoát khỏi Shinichi nhưng không ngờ, càng cố chống cự lại càng làm cho bộ ngực tròn trịa của cô áp sát vào người hắn. Như vậy lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ phận bên dưới của hắn."Em thật cứng đầu mà, nhưng tôi lại thích"Shinichi siết chặt lấy eo của Ran, bắt đầu gặm mυ"ŧ vành tay mẫn cảm của cô. Ran vẫn đang cố thoát khỏi Shinichi nhưng người cô lúc này lại bắt đầu rạo rực. Shinichi tiếp tục di chuyển xuống cái cổ trắng ngần và xương quai xanh gợi cảm. Ran thở dốc miệng ú ớ "dừng...lại..ngay Shinichi".
Chương 4 Đến đâyEdit Sắc TeamBeta BRANDYĐám đông tụ tập xung quanh tòa nhà Quảng trường vô cùng hỗn loạn, chỉ có hai đồng chí cảnh sát giao thông đang trong phiên trực giằng co cùng kẻ bắt được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhưng rõ ràng họ vô cùng chật vật. Một bên đám đông tụ tập quá nhiều gây hỗn loạn, mất khống chế. Một bên tên bắt cóc vô cùng hung hãn, con dao trong tay lóe lên từng ánh sáng bạc lạnh lùng, kề sát lên cổ con tin.“Lùi về phía sau! Lùi về phía sau!” Một đồng chí cảnh sát giao thông vừa hét to yêu cầu đám đông đang vây xem, vừa lấy ra bộ đàm “Tình huống khẩn cấp, yêu cầu chi viện!”Đồng chí cảnh sát giao thông còn lại đang yêu cầu tên bắt cóc “Thả người ra! Mau thả ra!”Vậy nhưng hắn không thèm nghe, lại còn chửi ầm lên, khiến con dao càng siết chặt vào cổ con đông hô lên sợ Khôn là người tới đầu tiên, nhanh chóng xem xét hiện Audi màu trắng đỗ ở ven đường, trên mặt đường có dấu xe phanh gấp, chứng tỏ lúc đó chiếc xe bị buộc phải dừng lại. Bên cạnh xe, có một bà mẹ trẻ đang ôm con sợ hãi run bần bật, vài người đi đường tốt bụng đang vây quanh an ủi.“Thật đáng sợ! Cái tên điên kia không biết từ đâu xuất hiện, giằng lấy đứa trẻ, bắt người mẹ phải cho hắn tiền. Người mẹ đưa tiền cho, khóc lóc cầu xin hắn, hắn lại còn chê ít, cứ như phát bệnh thần kinh vậy!”Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn đó kẻ bắt cóc lên cơn kích động, túm chặt đứa trẻ chạy đi, vừa đúng lúc chạy đến trước xe của Nghênh Thần. Đứa trẻ bị siết chặt đến không thở nổi. Nghênh Thần không nghĩ ngợi nhiều lập tức đẩy cửa xe ra, dùng cửa đụng vào tên bắt cóc, khiến hắn buông lỏng tay. Cô nhanh nhẹn đoạt được đứa trẻ từ tay trẻ được cứu nhưng Nghênh Thần lại bị tên kia tóm đem con dao kề sát cổ Nghênh Thần, lôi kéo cô đi vào một trung tâm thương đồng chí cảnh sát giao thông đang sơ lược kể lại tình huống “Nhìn tình hình này, có vẻ như là một người nghiện ma túy, đang lên cơn thèm thuốc nên làm việc gì cũng không thèm quan tâm tới hậu quả.”Lệ Khôn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, kẻ bắt cóc đang gào rống, khuôn mặt cô gái bị siết chặt trong tay hắn trắng bệch, sắc môi nhợt lặng vài giây, anh rẽ đám đông tiến vào.“Này, chỉ có một mình anh sao? Có cần phải đợi tiếp viện đến không?” Thấy động tác của Lệ Khôn, người cảnh sát giao thông nhắc Khôn “Hai người tiếp tục kêu gọi, phân tán lực chú ý.”Dứt lời, anh nhẹ nhàng vòng qua đám người vây xem.“Tiếp viện lập tức tới ngay thôi.” Cảnh sát giao thông lại tình huống xảy ra tại nơi công cộng như thế này, kiêng kị nhất là hành động một mình. Nhỡ đâu đối phương có đồng lõa, hoặc nếu hắn bị dồn ép khiến cho nóng nảy, hậu quả khó có thể tưởng tượng nhiên Lệ Khôn hiểu rất rõ việc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kẻ bắt cóc, ánh mắt anh cố chấp, không hề sợ hãi, dường như còn đang kìm nén một thứ gì giây im lặng qua đi, Lệ khôn chỉ để lại một câu “Cô ấy bị thương.”Sau đó không hề do dự, bước nhanh ẩn vào trong đám hương kỳ dị phát ra từ trên người tên bắt cóc khiến Nghênh Thần suýt chút nữa thì ngạt thở. Cổ cô đã cứng đờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao đang kề sát vào động mạch.“Mang tiền ra đây! Mang tiền ra!” Tên bắt cóc ngày càng cuồng loạn, thân thể không ngừng đong đưa, đồng thời con dao cũng ngày càng siết chặt lên cổ Nghênh Thần.“Ahhh!” Đám đông kêu lên sợ Thần cảm thấy giữa cổ đau xót, ở miệng vết cắt, máu bắt đầu thấm cắn chặt môi, chân dường như nhũn ra. Ánh mắt cô vô tình liếc qua rồi đột ngột dừng lại tại một chỗ, cô sửng là khu trung tâm mua sắm, khắp nơi đều là quầy bán hàng. Giữa mỗi quầy hàng đều được ngăn cách bằng cửa kính trong suốt. Chỗ Nghênh Thần đang đứng lại đối diện với một cửa kính như hình ảnh phản chiếu, cô thấy một thân ảnh màu đen, nhanh như tia chớp, đang áp sát lại từ phía Khôn cũng phát hiện ra cô nhìn thấy anh, ánh mắt của hai người yên lặng nhìn nhau qua cửa kính. Nửa giây, Lệ khôn híp đôi mắt lại. Không nói một lời nhưng dường như giữa hai người vô cùng ăn ý, Nghênh Thần khẽ gật đầu.“Anh muốn tiền đúng không?” Nghênh Thần mở miệng, bắt đầu phân tán sự chú ý của tên bắt cóc. Cô làm vẻ nhẹ nhàng nói “Tôi có rất nhiều tiền, anh buông tôi ra, tôi đưa tiền cho anh.”Thân hình tên bắt cóc khựng lại, cúi đầu nhìn cô, há mồm thở dốc, từng mùi khó chịu phả vẻ như có tác dụng? Nghênh Thần lại tiếp tục “Tiền ở trong túi của tôi, không tin anh mở ra mà xem, tôi ……”“Im miệng! Im miệng!” Tên bắt cóc đột nhiên lạnh giọng gào lên. Đúng lúc này hắn ta cũng nhìn thấy thân ảnh của Lệ Khôn phản chiếu trên cửa kính.“Chúng mày lừa tao! Đều lừa tao!” Tình huống bắt đầu trở nên mất khống chế.“Ahh!” Nghênh Thần theo bản năng ngửa đầu ra đằng sau, may mắn thoát được mấy nhát dao vung loạn xạ của tên bắt ta kéo lấy tóc Nghênh Thần, hung hăng kéo về phía sau. Nghênh Thần kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt chảy Khôn rốt cuộc không thể kiên nhẫn hơn được nữa, vội vàng bước nhanh về phía trước.“Không được đến đây! Mày không được đến đây!” Tên bắt cóc bắt đầu hốt hoảng, càng siết chặt cổ Nghênh Thần, nhất quyết không chịu buông mắt Lệ Khôn trầm xuống, trực tiếp xông lên, giơ chân đá trúng vào đầu gối tên bắt cóc. Bị đau hắn buông lỏng tay, thân hình của Nghênh Thần mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Lệ Khôn đỡ lấy vai cô, nhẹ lùi về phía sau, đảm bảo cô rời khỏi vòng nguy dụng lúc đó, tên kia nhặt lên con dao bị đánh rơi từ trước, xông tới bổ một nhát về hướng vai phải của Lệ Khôn. Nghênh Thần hoảng sợ hét chói Khôn nhanh mắt thấy được, cúi đầu né tránh, không đánh trả, lại dùng sức đẩy người cô ra. Nghênh Thần bị đẩy ra xa ba bốn mét, lúc này Lệ Khôn mới xoay người bắt đầu đánh không đánh với dao sắc bén, đám đông vây quanh sợ hãi hét lên liên bắt cóc kia đã hoàn toàn nổi điên, Lệ khôn vừa đánh vừa di chuyển, cố ý dẫn hắn hướng về phía góc không có vào lúc này “Lệ đội trưởng!”Là giọng của Lâm khôn hét lên “Sơ tán người dân!”Các chiến sĩ “Rõ!”“Lâm Đức!”“Có!”“Đưa cô ấy rời khỏi đây cho tôi!”Nghênh Thần vẫn còn đang sững sờ một bên, Lâm Đức chạy tới đỡ cô dậy, “Để em cõng chị!”Nghênh Thần như sực tỉnh từ trong giấc mộng, đưa tay đẩy Lâm Đức ra “Tôi không cần cậu cõng, cậu đến giúp anh ấy đi, anh ấy ở bên trong một mình! Cậu nhanh đi đi!”Chiếc mũ sắt trên đầu Lâm Đức bị cô gõ cho kêu coong coong, vẻ mặt cậu ta vô tội mà nhìn cô nói “Đừng, đừng kích động, Lệ, Lệ đội trưởng không phải đã ở kia rồi sao.”“……” Nghênh Thần thở hổn hển, quay đầu lại Khôn đứng ở cửa khu trung tâm thương mại, một tay nhẹ nhàng khống chế tên bắt cóc, tay khác cầm con dao, đang nhìn lại về phía bắt cóc đã được khống chế, bị áp giải lên xe cảnh Khôn cùng Nghênh Thần đi theo đằng sau. Sau một lúc, không biết là ai trong đám đông bắt đầu vỗ tay. Đầu tiên chỉ là vài tiếng, sau đó liên tiếp, cuối cùng tiếng vỗ tay nổ vang huống này đột nhiên xảy ra, khiến Nghênh Thần có đôi chút ngượng ngùng. Cô liếc mắt nhìn về phía Lệ Khôn, anh vẫn đang ngẩng cao đầu, mặt không đổi sắc, dường như đã quá quen với những việc như thế này.“Chị, để em bôi thuốc cho chị nhé?” Lâm Đức vô cùng ân cần mà hỏi.“Không cần đâu, cảm ơn.” Nghênh Thần cự tuyệt, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lệ Khôn. Thấy anh chuẩn bị rời đi, Nghênh Thần chạy chậm tiến tới, “Đợi đã.”Lệ Khôn đứng biết từ khi nào anh đã đeo kính râm lên, kính đen che mất nửa khuôn mặt, không thấy rõ được ánh mắt Thần mấp máy môi, dường như muốn nói lại mình Lệ Khôn hơi động, cô cho rằng anh định tiếp tục rời đi, vì thế theo bản năng kéo lấy tay anh, vội vàng nói “Anh đừng đi.”Thân hình Lệ Khôn cứng óc Nghênh Thần cũng nóng lên, nhanh chóng buông Khôn nhìn miệng vết thương trên cổ cô, hơi hơi nhíu mày, sau đó nâng nâng cằm ra hiệu cho Lâm Đức đang đứng ở đằng sau Nghênh Đức hiểu ý, nhiệt tình chạy đến “Chị à, kỹ thuật bôi thuốc của em tốt lắm, không đau một chút nào đâu, đến đây, em giúp chị bôi.”Nghênh Thần vừa nghĩ, tròng mắt đảo một vòng, “Được rồi!”Nhưng không tới hai phút sau “Aiz! Cậu nhẹ tay một chút được không?”“A a a, đau quá, đau muốn chết đi được.”Lâm Đức bị dọa cho sợ đến ngây người, một tay cầm băng gạc, một tay cầm lọ xịt giảm đau, run run rẩy rẩy mà không dám tiếp tục động tác “Em, em đã làm nhẹ lắm rồi.”Vành mắt Nghênh Thần đỏ ửng, phối hợp với vết thương ở trên cổ, trông vô cùng đáng Khôn đứng ở cách đó không xa, giả bộ làm như không thấy.“A! Cậu nhìn xem chỗ này của tôi có phải cũng có vết thương không? Có phải chảy rất nhiều máu không?”Lâm Đức đần mặt ra, “Không, không ……”Lời nói còn chưa dứt, Nghênh Thần lén lút cấu canh tay cậu một cái “Hmm!”Lâm Đức chớp chớp Thần cũng chớp chớp thấy ám hiệu của Nghênh Thần, lại thêm ấn tượng tốt có sẵn từ trước, vì thế cậu chiến sĩ bé nhỏ cứ thế mơ mơ hồ hồ mà bị mua chuộc Lâm Đức gật mạnh đầu, tiếng nói lảnh lót “Đúng vậy! Chảy rất nhiều, rất nhiều máu!”Lệ Khôn thầm chửi một tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa, sải dài bước chân đi qua.“Đưa đây.” Lệ Khôn duỗi tay.“Vâng!” Lâm Đức lập tức đưa băng gạc và thuốc cho Lệ nhận lấy, trong lòng suy nghĩ phức tạp, đem đồ đặt đó quay đầu gọi Nghênh Thần “Đến đây.”Nghênh Thần vui như mở cờ trong bụng, hướng đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ngửa đầu lên hỏi “Như thế này được chưa?”Lệ Khôn “……”Nghênh Thần lại ngửa cao đầu hơn một chút, ánh mắt tội nghiệp hỏi “Hay là như thế này tốt hơn?”Lệ Khôn liếc mắt một cái đã đọc được ý nghĩ của cô, xụ Thần bị anh nhìn chằm chằm, liền tự chột dạ, hơi hơi cúi đầu xuống, vô cùng ngoan ngoãn để lộ ra miệng vết thương trên trùng khử độc, phun thuốc, lại tiếp tục rắc thuốc bột lên, Nghênh Thần liên mồm kêu “Đau, đau, đau.”Lệ Khôn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục động tác, dùng lực còn lớn hơn lúc trước.“Ahh!” Nghênh Thần liếc nhìn về phía anh, vành mắt đỏ Khôn sửng mi Nghênh Thần chớp chớp, thấp giọng mềm mại nói, “Không lừa anh đâu, thật sự thật sự rất đau đó.”Con nhóc này được lắm, lọ thuốc trong tay suýt bị Lệ Khôn bóp thu hồi ánh mắt, bình ổn lại cảm xúc, vô cùng không tình nguyện tiếp tục động tác, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn rất da Nghênh Thần trắng mịn, lòng bàn tay anh áp lên, giống như có một luồng điện chạy người sát lại gần, hô hấp đan chéo lên nhau, thật nóng. Tim Nghênh Thần đập vô cùng nhanh, thầm nghĩ phải nói chút gì đó.“Việc vừa rồi, cảm ơn.” Cô nhỏ giọng.“Ừ.” Lệ Khôn mặt không đổi sắc.“Rất nguy hiểm, anh ……”“Biết là tốt.” Lệ Khôn ngắt lời cô, lạnh lùng mà đứng dậy. Nghĩ thầm, vẫn còn biết nguy hiểm? Nguy hiểm còn con mẹ nó chạy tới!Nghênh Thần nhìn anh xoay người bước đi, bị dội cho một gáo nước lạnh thấu tim, vì thế cảm xúc cũng nguội xuống.“Chị!” Lâm Đức kích động chạy tới, “Bôi thuốc xong chị cứ yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu.”Nghênh Thần vẫn còn đang giận dỗi “Anh ta là đội trưởng của các cậu?”“Đúng vậy.”“Tôi cho cậu một số điện thoại, bác sĩ này là giám đốc bệnh viện, rất có danh tiếng.”“Hả? Bệnh viện? Không cần đâu, không cần đâu, đội y tế của bọn em giỏi lắm, vết súng, vết dao, thậm chí cả bệnh đậu mùa đều chữa khỏi được hết.” Lâm Đức vô cùng tự hào khoe khoang.“Đây không phải để chữa vết thương.” Nghênh Thần hướng về phía Lệ Khôn cao giọng “Đây là chuyên trị chứng mặt liệt!”Cô giận tái mặt, nhưng người kia không có một chút phản ứng nào hết, cứ như ném hòn đá vào một đống bông mềm mại vậy, không đau không Thần hít thở sâu, trong lòng tức giận vì thế quay đầu bước đi, không muốn ở lại chuốc thêm bực phối hợp công tác điều tra, Nghênh Thần đi theo cảnh sát để cung cấp một ít lời Đức đi theo cô mồm năm miệng mười, lúc thì nói làn da cô trắng như củ cải trắng ở quê bọn họ, lúc thì bảo cô vô cùng dũng cảm dám đánh lộn cùng kẻ bắt Thần bị cậu ta trêu chọc phì cười, tâm tình vì thế cũng khôi phục được một chút, cố ý hỏi “Đội trưởng của các cậu tên là gì?”“Lệ Khôn!”“Trông có vẻ già hơn cậu nhiều nhỉ, con anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”“Lệ đội trưởng còn chưa kết hôn đâu!” Lâm Đức lập tức liền đem đầu đuôi kể hết cho Nghênh Thần “Anh ấy cũng không già, mới hai mươi chín, có lẽ do ngăm đen nên trông già hơn tuổi thôi. Cũng đành chịu, đi khắp cả thế giới, tới toàn là những nơi khổ cực.”Nghênh Thần đáp “Vậy sao? Mấy năm nay, các cậu đã đi những đâu?”Lâm Đức “Nhiều lắm, Israel, Iraq, những nơi nào có tiếng bom đạn, bọn em đều đã đi qua, lần gần đây nhất chính là đi Afghanistan!”Lâm Đức không có chút nào oán giận kể khổ, nét mặt nhẹ nhàng, thậm chí trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo.“Máy bay chiến đấu từ trên đầu bay qua, piuuu —— bùmm! Mấy quả bom rơi xuống, ầm ầm ầm! Con đường cái ở phía trước liền nổ thành cái hố đen to đùng.”Nghênh Thần lặng hai giây, cô có thể tưởng tượng ra cảnh lửa cháy cuồn cuộn bốc lên lúc Đức “Đúng rồi, không phải chị nói muốn đi xem mặt sao? Còn đi nữa không?”Nghênh Thần cười, “Không đi nữa.”“Đúng vậy, chị như thế này mà còn phải đi xem mặt sao? Nhìn chị còn đẹp hơn so với củ cải trắng ở quê em.” Lâm Đức sờ sờ đầu, cười nhe ra hàm răng Thần trêu ghẹo “Thế còn cậu? Đã có bạn gái chưa?”Mặt Lâm Đức “bùm” một cái lập tức liền đỏ, lắc đầu quầy quậy, “Chưa có! Trong đội bọn em trừ lão Lý ra, còn lại toàn bộ đều độc thân!”Nghênh Thần giương mắt, “Đội trưởng của cậu cũng chưa có bạn gái sao?”Lâm Đức “Chưa có.”Nghênh Thần “Không thể nào, nhìn anh ta cao to lực lưỡng thế kia, thân thủ cũng tốt, chắc chắn phải được nhiều con gái yêu thích chứ.”Lâm Đức “Chị nói cũng đúng, tuy có nhiều người giới thiệu bạn gái cho Lệ đội trưởng, nhưng anh ấy đều không nhận, cứ lạnh lạnh lùng lùng, không được, không được.”Câu nói này làm Nghênh Thần vô cùng cao hứng, khóe miệng cười cứ như nở Đức là người thành thật, mới một lần gặp gỡ, cậu ta đã nhanh chóng coi Nghênh Thần như chị của mình. Cậu không hỏi mà đã tự khai, nhanh chóng bán đứng thủ trưởng nhà mình.“Chị, em nói cho chị một bí mật.”Nghênh Thần nhướng mày, “Hửh?”“Chị lại gần đây.”Nghênh Thần tiến lại gần.“Em nói với chị nha, tuy rằng mấy năm nay Lệ đội trưởng không có bạn gái.” Lâm Đức nhỏ giọng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về hướng Lệ Khôn nhìn, có tật giật mình, sợ bị nghe được.“Nhưng có một lần, trong đội hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, tối trước ngày nghỉ cấp trên mời cả đội ăn cơm, mọi người đều phải uống rượu, Lệ đội trưởng uống say.” Lâm Đức “Em làm cấp dưới của anh ấy bốn năm, lần đầu tiên thấy anh ấy say.”Lông mi Nghênh Thần khẽ động, ừ một tiếng.“Buổi tối em đưa anh ấy về ký túc xá, nửa đêm, nghe thấy anh ấy nói nhảm, luôn miệng gọi một cái tên, em không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn là nữ, hình như là bạn gái cũ.”Giọng nói Nghênh Thần hơi run, “Bạn gái cũ sao, nói cái gì?”“Nói cô ta hung dữ, lại hay thích khóc, mắng cô ta …… Lòng lang dạ sói.”Tim Nghênh Thần thắt lại, tức khắc im lặng không lên tiếng.“Haizzz, chị nói thử xem, cô gái kia đã làm cái gì mà có thể khiến Lệ đội trưởng tức đến như vậy?” Lâm Đức gãi gãi lên khuôn mặt khoai lang đỏ của mình, buồn bực Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Một lúc lâu sau mới nửa thật nửa giả nói một câu“Có thể là, ngủ với anh ta xong liền chạy.”Lâm Đức mặt đỏ lên, “Chị, chị thật biết cách kể chuyện cười ha ha ha.”Nghênh Thần thu hồi ánh mắt, nhìn cậu ta mỉm cười, trong ánh mắt lại nhàn nhạt hiện lên vẻ u sầu.
Tên truyện Ở lại bên anh Tại ngã thân biên.Tác giả Khổ trạng bản gốc Hoàn thành 31 trạng bản edit Hoàn thành toàn bộ, đã beta sơ lược lần Tấn Dichngay + Google và beta loại Orginal, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ công, Slice of life, Office workers, Nhẹ nhàng, Ấm áp, Tình đầu, Cuộc sống thường ngày, Lâu ngày gặp lại.===============Giới thiệuTừ xưa đến nay, Trần Bách Kiêu luôn giống một chiếc đồng hồ đã lên dây cót, vận hành chuẩn là có đôi khi, trong khoảnh khắc giây nối tiếp giây, Trần Bách Kiêu lại nhớ tới người bạn Dương Trĩ từng học chung cấp 3 với còn nhớ như in hình ảnh Dương Trĩ đeo máy trợ thính, ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ làm bài thi. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông giữa họ, lặng yên đậu lên bóng dáng mảnh khảnh của Dương nhiều rất nhiều năm về sau, Trần Bách Kiêu vẫn luôn coi Dương Trĩ như giấc mộng đẹp của mình, chỉ khi say ngủ mới có thể gặp nên Trần Bách Kiêu cực kỳ ghét việc mất ngủ, anh phải mua loại gối thoải mái nhất, chiếc giường êm ái sau khi mở mắt ra, tất cả đều tan biến, nhưng Dương Trĩ mãi mãi là áng văn sinh động nhất giữa cuộc đời nhạt nhẽo đơn điệu của Trần Bách Kiêu.–Anh yêu nói một lần em chưa nghe thấy, anh sẽ lặp lại dẫu phải muôn lần. Công là luật sư X Thụ là nhà thiết kế thời trang bị khiếm thính. Đôi bên yêu thầm, HE.===============Editor có lời Alexa, bật tôi bài “Stay close to me” trong Yaoi On Fire nghe cho nó feels huhuhu ;;;A;;; Ngày mới lập blog là em có hứa với bản thân rằng edit 1 truyện ngôn rồi 1 truyện đam, mà rồi đào lắm hố ngôn quá quên bà cái hẹn với đam. Sau khi trui rèn qua 1000 bộ webtoon BL Hàn Quắc, em xin được debut đambiz bằng bộ truyện nhẹ nhàng wholesome ấm áp này. Kỳ thị đồng tính hả, we don’t know her, can’t relate, mời ra ngoài rẽ trái. Editor phổi bò, văn chương phổi bò, không chèn cảm nghĩ, không có nhu cầu nghe chửi nói chung, không có đam mê tìm hiểu về lý do bạn drop truyện lun nên nếu ai drop truyện thì cứ out ra, không cần thông báo đâu nha. À nhưng có nhận góp ý chính tả ngữ pháp sai lệch raw vân vân. Chúc các bác zui zẻ ấm lòng với năng lượng cầu zồng nha~Nguồn cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng
Hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 20XX, là ngày trọng đại nhất cũng là ngày vui nhất trong đời của Lưu Bội San thành hôn giữa tôi và ông xã Tô Tử tôi đã yêu nhau từ thời đại học, đến nay cũng đã vỏn vẹn gần bảy yêu thời sinh viên trong sáng như giọt nước tinh khiết dưới suối trong, xa một phút là nhớ nhung mong mới lớn nhiều điều thay đổi, bản thân cũng có những cảm giác lạ thường khi bên cạnh người khác giới, cùng với tình yêu cuồng nhiệt mà chẳng mấy ai vượt qua nổi cám dỗ bản thân.. Truyện đề cử Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường Và...!Tôi cũng thế, tôi và anh ấy cùng xa quê lên thành phố ăn học, những buổi tối cô đơn, nhớ nhà nên thường ở cạnh nhau, cái nắm tay, nụ hôn đầu tôi dần trao cho anh, kể cả thứ trân quý nhất của một người con gái tôi cũng cam tâm tình nguyện gửi trọn cho anh, vì từ khoảnh khắc ấy tôi đã thầm khẳng định với bản thân mình rằng, Tô Tử Anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi yêu thương trong đời thế, một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó tôi chẳng may đã lỡ dính bầu, khi đó tôi mới 20 tuổi, đứa bé đến trong bất ngờ, cả tôi và anh ấy đều không kịp chuẩn bị tâm lý...!Tôi nhớ lần đó chúng tôi đã cãi nhau một trận dữ dội đến suýt nữa thì chia tay vì anh khuyên tôi nên bỏ đứa bé, với lí do là hoàn cảnh của anh và tôi đều không đủ khả năng lo cho đứa nhỏ, còn gia đình hai bên họ cũng sẽ chẳng chấp nhận những sai lầm của tuổi tôi vẫn kiên quyết giữ con lại bên mình, cho dù đó là sai lầm nhất thời tôi gây ra nhưng con tôi không có tội, và tôi cần có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng đến hiện tại, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi có con bên cạnh, dù bản thân có cực khổ vất vả bao nhiêu chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa bé ấy thì tất cả đều trở nên xứng anh, anh cũng rất cố gắng lo cho mẹ con tôi nhưng anh còn phải lo cho ba mẹ già nên tôi chẳng đành lòng nhìn anh chịu khổ cực một xong đại học, bảo bảo cũng đã được ba tuổi nên tôi gửi con đi nhà trẻ rồi cùng anh lao vào công việc, vất vả thêm hai năm cuối cùng chúng tôi cũng mua được một ngôi nhà nhỏ và có một lễ cưới đơn giản như ngày hôm cưới được tôi trang trí nhiều hoa hồng vì anh là người đơn giản nên không biết thế nào là lãng mạn, tôi thay anh thực nói không thích phụ nữ chưng diện cầu kì, tôi luôn đơn giản nhất, miễn sao anh vui, tôi luôn chiều theo ý anh dẫu cho có tự làm khó bản thân tôi cũng không muốn anh phải bận lòng...Tiệc cưới kết thúc đã lâu, Bội San ngồi trong phòng tân hôn mà lòng lâng lâng hạnh phúc, cái cảm giác được khoác lên người chiếc váy cưới xinh xinh, được người đàn ông mình yêu thương tin tưởng nắm tay đường đường chính chính ra mắt với dòng họ mà cô vui mừng biết bao, vì đối với một người con gái đã có con tận năm tuổi mới được người ta rước về như cô thì bấy nhiêu đó đã quá mãn nguyện rồi.* Cạch* Nụ cười ngọt ngào chợt hiện lên khóe môi mềm mại khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, và người đàn ông cô đang mong chờ từng bước tiến vào trong."Bội San, hôm nay anh say quá, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu bên nhau nên cứ bỏ qua nghi thức động phòng đi ha, anh ngủ trước đây." Mong chờ bấy lâu, hóa ra cô lại nhận được những câu nói khiến bản thân rơi vào hụt hẫng như nhàng vén chiếc khăn voan trùm đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi cũng không còn nữa, ánh mắt buồn bã quay qua nhìn chồng mình đã ngủ say mà đành ngậm ngùi nở một nụ cười xót nói cũng phải, giữa hai người đâu còn cái gì là lần đầu tiên nữa, hiện giờ tất cả mọi thứ chỉ là một hình thức, mà đã là hình thức thì cứ qua loa là San nhìn lại chiếc váy cưới trắng tinh trên người mình, cô khẽ cười rồi đứng dậy mở dây áo thay chiếc váy ra khỏi rửa xong cũng đã hơn chín giờ tối, trước khi bắt đầu giải quyết công việc Bội San đi qua phòng gặp bảo bảo của mình một lúc, hôm nay cả ngày bận rộn cùng với ba mẹ chắc con bé cũng rất mệt nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào trong, thấy đứa trẻ hiểu chuyện của mình đã ngủ say mà cõi lòng yên vui biết bao, khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên như những áng mây trắng bồng bềnh trên trời cao, cô vén chăn đắp lại ngay ngắn sau đó đặt lên trán bé con một nụ hôn tràn đầy yêu thương rồi mới rời bước ra khỏi phòng của bảo bảo, Bội San đã bắt gặp mẹ chồng mình đứng gần đó, có vẻ như đang chờ đợi cô San cúi nhẹ đầu chào rồi tiến về phía bà, nhỏ giọng cất lời."Mẹ, mẹ tìm con sao?" " tới tìm con để lấy lại sính lễ.".
Tên gốc Đừng đi Chị ơi đừng điTác giả Khảo ĐườngSố chương 89c + 9ntThể loại Ngôn tình, hiện đại, ngọt sủng, thanh mai trúc mã, ngược nam, hào môn thế gia, một chút showbiz, yêu thầm, 1vs1, tỷ đệ luyếnCP Chu Yến Hỗn x Thẩm Vi Lê Thẩm Nguyện HềEditor Khang Vy Nhà của TáooGIỚI THIỆU nhỏ Thẩm Vi Lê đã thích Chu Yến Hỗn, đây là bí mật của Yến Hỗn là đại thiếu gia bất cần đời của Chu gia, hút thuốc uống rượu đánh nhau đủ cả, mỗi lần đều là Thẩm Vi Lê tới quán bar đón cậu về nhân vì mẹ nuôi Thẩm Vi Lê là bảo mẫu của Chu Yến Hỗn, cô lớn hơn cậu ba tuổi, cũng là tài xế riêng của Chu Yến người nói Thẩm Vi Lê là người hầu thân cận’ của Chu Yến Hỗn, đối với lời này, cậu chỉ đáp lại bằng cách dùng chân đá văng bàn tiệc, ánh mắt lạnh lùng, “Đó là chị của tôi, không phải người hầu.”Thẩm Vi Lê nghĩ, vậy thì cả đời làm chị của cậu đi, chôn sâu bí mật kia vào trong trái đột nhiên có một ngày, bí mật của cô bị phơi bày ra ánh sáng. Có người nhân cơ hội châm chọc cô nghèo, châm chọc cô chỉ là một streamer bán hàng không có gu ăn mặc, châm chọc cô là chim sẻ còn muốn hóa phượng hoàng, thật vô Chu Yến Hỗn thì sao? Cậu nói, “Chị, em chỉ coi chị là chị gái của em thôi, chúng ta không thích hợp.”Thẩm Vi Lê không để lại một câu, rời đi trong hôm sau mua một tấm vé thưởng 380 triệu tệ 🙂Chu Yến Hỗn đi công tác trở về bỗng nhiên phát hiện trong nhà thiếu đi bóng dáng của Thẩm Vi Lê, phát hiện bên cạnh cô lại xuất hiện người đàn ông khác, hoàn toàn tỉnh ngộ ra mình không coi cô là chị Yến Hỗn điên rồi 🙂 khi Thẩm Vi Lê trúng thưởng 380 triệu tệ, bố mẹ ruột cũng tìm lại cô, bố là đạo diễn lớn, mẹ là tổng tài một thương hiệu thời trang khu vực, còn có chị gái là biên kịch nổi Vi Lê vốn tưởng rằng người chị này sẽ là bạch liên hoa hay lục trà biểu, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ là một người khí phách ai cũng không được bắt nạt em gái tôi’!Thẩm Vi Lê được đón về nhà nhận tổ quy tông, bố làm đạo diễn cho cô, mẹ làm nhà đầu tư, chị gái viết kịch bản, còn có một người anh họ ảnh đế dạy cô cách diễn dân mạng 1 Quỳ xuống, tài nguyên tốt thế này ai cũng không có được, không so sánh dân mạng 2 Mệnh này cũng thật tốt, ghen tị đến phát khóc!Cư dân mạng 3 Không ai có thể xứng đôi với chị Hương Lê của chúng ta!!!Đêm mưa diễn ra tiệc tối lễ trao giải, Chu Yến Hỗn trèo sang ban công phòng khách sạn của Thẩm Vi thanh niên ướt đẫm từ đầu tới chân, ôm chặt lấy ảnh hậu Thẩm Vi Lê một thân lễ phục ưu nhã, “Chị, em sai rồi, cầu xin chị đừng rời xa em.”Ngữ khí Thẩm Vi Lê nhàn nhạt, “Yến Hỗn, chị cũng chỉ coi em như em trai, chúng ta không thích hợp.”Tình chị em không có huyết thốngTiểu chó săn bá đạo tổng tài trước đây chưa từng biết thế nào là yêu cố chấp theo đuổi chị gái minh tinh phong tình kiều diễn bỏ trốn trúng vé số còn có thêm cả nhà sủng áiTiểu chó săn cũng là chó con ~*tiểu chó săn dùng để chỉ những người bạn trai nhỏ tuổi đẹp trai, có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, tiêu chuẩn kép, có thể thể hiện sự mạnh mẽ khi cần thiết, nuông chiều bạn gái theo baike
hãy ở lại bên anh bl